Bùi Dữ :
“Tiểu Miêu, biệt thự thể ở lâu nữa. Thành phố Tĩnh Hải hiện giờ gần như phá hủy , chúng cần rời khỏi đây. Em nghĩ đến việc về phía Nam, gia nhập một thế lực khác ?”
“Meow?”
【Mình rời ?】
Ôn Xu thực cũng mơ hồ đoán điều , nhưng khi thật sự Bùi Dữ xác nhận, trong lòng vẫn chút dám tin.
Trước khi Bùi Dữ sửa sang căn biệt thự , tốn ít công sức và tiền bạc, bản cô cũng tham gia việc trang trí, sống ở đây lâu như , giờ rời , thật sự chút tiếc nuối.
Bùi Dữ xoa đầu cô, giả vờ như hiểu ý của cô:
“Tiểu Miêu cũng cảm thấy tiếc ? Thật tận thế là thế đấy, những nơi tưởng như yên , nhưng chỉ trong chớp mắt cũng thể hủy diệt. buồn , vì vẫn còn em ở bên.”
Ừ, cũng đúng… Họ vẫn còn , là đủ .
Ôn Xu chút ngượng ngùng, cọ , “Meow ~”
【Chủ nhân , em cũng sẽ theo đến đó~】
Sợ hiểu đang gì, Tiểu Miêu còn cố ý gật đầu, đôi mắt tròn long lanh Bùi Dữ, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Bùi Dữ xoa tai cô, như lẩm bẩm, như cố ý để cô thấy:
“Vậy thì… về phía Nam nhé? Trên đường cần vội vàng, nếu tìm chỗ nào khác hơn, dừng cũng , nhất thiết cố đến phía Nam. Tiểu Miêu sẽ với chứ?”
Trời ơi…
Bùi Dữ vốn trai, mang khí chất lạnh lùng, trầm , cực kỳ đáng tin. Giờ mấy lời như , giọng thì nhẹ nhàng, kiểu gì cũng khiến khỏi mềm lòng.
Ôn Xu liền đặt hai chân lên n.g.ự.c , nghiêm túc gật đầu, “Meo!”
【Đi!】
Đi với ! Đi với ! Nhất định sẽ với !
Bùi Dữ bật , cúi xuống hôn nhẹ lên đầu cô:
“Được , mai xuất phát.”
Đã quyết định rời thì chuẩn thật kỹ.
Đầu tiên là một chiếc xe SUV xịn xò, Bùi Dữ còn định sửa cốp xe thành một gian thể ăn ngủ , như đường sẽ an hơn, cần dựng lều mạo hiểm thành phố tìm nơi nghỉ. Như thế sẽ tránh việc theo dõi gặp lũ zombie đông đúc.
Việc kiểm tra vật tư cũng quan trọng. Thức ăn thì họ thiếu, trong gian tích trữ đủ cho một và một con mèo ăn lâu, nhưng nước sạch thì cần dùng nhiều, nên lên kế hoạch sử dụng thật hợp lý.
Ngoài hai việc chính đó, còn gom hết những đồ dùng còn trong biệt thự đem theo — ví dụ như một vài thiết tập thể hình, sách vở tài liệu trong thư phòng, giấy bút, bóng đèn,… miễn là còn chỗ chứa thì Bùi Dữ nhất quyết để phí một món nào.
Lúc Bùi Dữ bận rộn thu dọn, Tiểu Miêu cũng chẳng giúp gì, chỉ bên cạnh lặng lẽ quan sát, cổ vũ bằng ánh mắt.
Chỉ nửa tiếng , Bùi Dữ dọn sạch những món thể mang . Giờ chỉ còn phần sửa cốp xe.
Ngoài trời vẫn mưa như trút, nếu đưa xe sửa thì cũng theo. Anh quanh phòng khách, đồ đạc trong gần như phá hết, vẫn đủ chỗ đặt xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-41-mo-ra-ban-do-moi.html.]
vì phòng khách quá bẩn, Bùi Dữ đành rửa sạch một góc nhỏ ở chân cầu thang tầng hai cho Tiểu Miêu đợi, mới bắt tay sửa xe.
Tiểu Miêu ngoan ngoãn đó, chán, nhưng vẫn dõi theo từng hành động của .
Người đàn ông chăm chỉ việc thực sự sức hút. Bùi Dữ mặc sơ mi, kiểu dáng đơn giản, màu sắc chủ yếu là đen trắng, hợp với khí chất trầm của , nho nhã lạnh lùng.
điều Ôn Xu nghĩ tới là cơ bắp rắn chắc ẩn lớp áo đó, là từng đường gân nổi lên khi dùng sức, là nhiệt độ cơ thể ấm áp …
Dáng thật sự đỉnh của chóp!
Không lạ gì khi Bùi Dữ còn trẻ trở thành đầu danh sách thừa kế nhà giàu. Tuy là thừa kế sản nghiệp của gia tộc, nhưng cũng năng lực mới quản lý . Bùi Dữ là kiểu gì cũng , việc gì cũng , chịu khổ, ngại bẩn nguy hiểm, tới cũng thể tỏa sáng.
Chiếc xe mà chuẩn là SUV cỡ lớn, gầm cao, vượt địa hình , tầm rộng, bên trong gian cũng thoáng, di chuyển đường dài sẽ thoải mái hơn, Tiểu Miêu cũng chỗ chạy nhảy.
Ghế thể gập phẳng , nối liền với cốp xe, thành một mặt phẳng rộng.
Anh trải một lớp chiếu, đến một tấm nệm mỏng, cuối cùng là một chiếc chăn nhung mềm mịn, ruột chăn bằng bông giữ nhiệt . Dù xe rung lắc cũng lo Tiểu Miêu lăn mất.
Hai bên cốp xe còn đặt mấy con thú bông, hai cái gối, khăn giấy, cốc nước,… Gần đuôi xe còn thêm chăn và gối cho “ổ mèo”. Dù đồ đạc nhiều, nhưng gian vẫn khá thoáng.
Sau khi sửa xe xong, Bùi Dữ thu xe gian, sang bế Tiểu Miêu.
Anh vuốt đầu cô, khoác áo mưa:
“Đồ đạc trong biệt thự dọn hết , giờ thôi.”
Xe thể đặt trong phòng khách, nhưng cửa quá nhỏ thể lái , nên vẫn bộ sân mới lấy xe dùng.
Tiểu Miêu bọc trong áo mưa, trông như một cục nếp nhỏ mềm.
Trước khi , cô vẫn nhịn đầu biệt thự một nữa. Cái vẻ quyến luyến khiến Bùi Dữ bật .
Anh :
“Anh video, chụp ảnh . Sau em nhớ nơi thì vẫn thể xem mà.”
Mấy bức ảnh, video đó ban đầu đều là chụp để ghi kỷ niệm của Tiểu Miêu.
“Meo !”
Thật cô tiếc vì , mà là vì nơi đây lưu giữ quá nhiều kỷ niệm .
Đã quyết định rời thì chần chừ gì nữa.
Trời mưa to khi kéo dài cả hai, ba tháng. Rời lúc thật là điều , đường cũng ít gặp zombie hơn.
Cứ như , Tiểu Miêu theo chủ nhân bắt đầu hành trình về phương Nam.
Mưa kéo dài suốt mười ngày, mãi đến lúc gần dừng mới nhẹ dần, tiếng mưa từ rào rào biến thành lách tách, nhỏ nhẹ hơn nhiều.
Ôn Xu dài ghế phụ, lười biếng duỗi một cái, khoan khoái lan tỏa khắp .
Vận động xong, cô im bất động, ngáp dài một cái, lộ cả hàm răng trắng nhỏ, cái đuôi mềm mại thả lỏng ở một bên, thỉnh thoảng khẽ đung đưa.
Mười mấy ngày trời thấy nắng, Tiểu Miêu từ hào hứng tò mò lúc đầu giờ chuyển sang uể oải. Mới chỉ vài hôm thôi mà đổi chóng mặt như .