Cố Cẩn Hành đưa cô về phòng, khóa cửa sang giúp Cố Tuế Ninh kéo khóa váy.
Kết quả là… kéo kiểu gì cũng lên.
Anh bế cô lên đùi , cởi váy xem thì lập tức hiểu ngay: đây là đo của Ôn Xu.
"Chút nữa sẽ đưa em chọn bộ khác nhé," Cố Cẩn Hành , “Bộ hợp với em.”
Cố Tuế Ninh gật đầu, “Là của Xu Xu.”
"Anh ," Cố Cẩn Hành vết hằn đỏ nhạt bụng cô, nhẹ nhàng xoa xoa, “Em thích kiểu ? Nếu thích, sẽ bảo cho em bộ mới với em.”
Cô lắc đầu, “Xu Xu thích mà.”
"Xu Xu thích, em chỉ ham chơi thôi," Cố Cẩn Hành bật .
Anh giúp cô mặc quần áo, hôn nhẹ lên má dịu dàng , “Trong mắt , Tuế Ninh mặc gì cũng .”
---
【 Ra mắt Miêu Miêu Đại Vương 】
“Bùi ! Cố !”
“Cố tiểu thư với Ôn tiểu thư cả đám mèo con vây quanh !”
Hôm nay, Bùi Dữ cùng đến căn cứ Nam Phương ăn cơm. Ôn Xu với Cố Tuế Ninh Cố Dư dẫn ngoài chơi.
Mọi đang trong phòng riêng tán gẫu thì hớt hải chạy báo, kéo theo cả nhân viên phục vụ. Thế là mới xảy chuyện .
Đám mèo trong thời kỳ tận thế đều sức tấn công khá mạnh.
Mấy năm gần đây, cuộc sống của dần định, căn cứ Nam Phương cũng bắt đầu quan tâm đến vấn đề tâm lý. Thế là mở hạng mục “Thú cưng trị liệu”.
Nhờ chương trình , căn cứ thuần hóa nhiều mèo và ch.ó nhỏ. Dù là động vật tiến hóa, nhưng vì thuần hóa kỹ lưỡng nên ít khi gây thương tích.
Bùi Dữ nhíu mày, vẫn cảm thấy yên tâm, “Đi xem thử.”
Bọn họ định dậy thì nhân viên phục vụ khác vội vàng chạy tới.
“Bùi … Cố tiểu thư nhắn báo là Ôn tiểu thư và Cố tiểu thư vẫn , đang chơi ở đó.”
Tiêu Dã thở phào, phịch xuống ghế, “Biết ngay mà, mấy con mèo đó ăn thua gì. Xu Xu chỉ cần ném cho cái bong bóng nước là tan tác .”
Chưa kể còn Tiểu Bình Quả nữa. Với khả năng đ.á.n.h của em thì cũng thuộc dạng đại ca .
Dù , ai thấy thì vẫn lo. Không ai còn tâm trạng ăn uống trò chuyện.
Đợi mãi, cuối cùng Ôn Xu và Cố Tuế Ninh cũng về.
Ôn Xu , Cố Tuế Ninh theo . Sau lưng cô là… một đàn mèo tròn vo béo ú theo.
“Trời ơi, nhiều mèo luôn á?”
Đàn mèo riu ríu theo hai cô bước phòng.
“Cái quái gì…,” Tiêu Dã kinh ngạc, “Hai em gom hết mèo trong căn cứ về luôn hả?”
Ôn Xu đỏ mặt, lao lòng Bùi Dữ, phấn khích kể: “Tuế Ninh siêu giỏi luôn!”
Cố Tuế Ninh xuống bên cạnh cô. Đàn mèo phía cũng đồng loạt xuống, trật tự như huấn luyện.
“Meo meo~”
Cố Cẩn Hành cảnh tượng kỳ lạ mặt, rót cho em cốc nước, hỏi: “Tuế Ninh, mấy con mèo là thế?”
Em uống một nửa cốc lầu bầu, “Chúng nó đàn em của em. Còn đòi theo em về nhà nữa.”
Trước đây nếu mèo bám theo, em sẽ đ.á.n.h đuổi . giờ biến thành , tay chân cồng kềnh, tiện tay như nữa.
Cố Cẩn Hành bất ngờ bật .
“Sao em giỏi hả?” Anh xoa đầu em , “Cả căn cứ vất vả thuần hóa tụi mèo, cuối cùng chúng nó đòi theo em về hết.”
Ôn Xu chen : “Tụi nó còn lời Tuế Ninh nữa!”
“Thật đó?” Tiêu Dã tò mò, “Tuế Ninh, thử bảo tụi nó chào xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-376-phien-ngoai-co-tue-ninh-10.html.]
Em khẽ kêu một tiếng “meo”.
Ngay lập tức, cả đàn mèo kêu “meo meo” cúi đầu như chào.
“Trời đất!” Tiêu Dã sặc cả nước, “Tuế Ninh, em đỉnh thật!”
Lũ mèo cúi chào xong đồng thanh kêu lên.
Ôn Xu tít mắt, “Tụi nó đang : Ra mắt Miêu Miêu Đại Vương đó!”
Nghe câu , cả phòng nhịn .
Cảnh tượng đàn mèo rối rít kêu " mắt đại vương" thật sự buồn chịu nổi.
do đây là thú cưng của căn cứ, thể tùy tiện đem , càng thể nuôi nổi từng đó con mèo, nên cuối cùng nhân viên đành bế từng con về chỗ cũ.
---
【 Quà của mèo 】
Lúc Cố Tuế Ninh mới bắt đầu học, cô học bài học về lòng ơn.
Mọi rằng cảm ơn, cho nhận thì mối quan hệ mới bền lâu. Một bên cứ hưởng thụ sự tử tế mà đáp gì, dần dần mối quan hệ sẽ rạn nứt.
Thời điểm đó, cô mới biến thành lâu nên thật sự hiểu rõ những lời .
cô học nhanh.
Tuy bây giờ bắt chuột, nhưng cô thể bắt sâu, bắt bướm.
Thế là, một ngày trời…
Cố Cẩn Hành phát hiện trong nhà bắt đầu xuất hiện đủ thứ kỳ lạ: cỏ hoa, bùn đất, t.h.i t.h.ể côn trùng, đá nhỏ, thậm chí cả xác bướm.
Ban đầu nghĩ chỉ là trùng hợp. đó, những món đó xuất hiện ở nhiều chỗ hơn: bậu cửa, bếp, phòng khách, thậm chí… cả giường.
Một hôm, khi lật chăn lên, thấy vài con sâu lông đang ngọ nguậy.
Sau vài giây hình, xác định: thủ phạm chính là Cố Tuế Ninh.
Ban đầu tưởng cô thích dạy dỗ nên bày trò hù dọa.
kiểu chỉ dựa suy đoán. Thế là với Cố Tuế Ninh để rõ.
Trong lòng thật buồn. Nuôi mèo lớn mà nó hù bằng mấy con sâu. Dù ảnh hưởng gì, cảm giác vẫn khó chịu.
Khi hỏi, Tuế Ninh chỉ ngơ ngác , chậm rãi hỏi :
“Đó là quà mà. Anh thích ?”
Nếu thích thì cô sẽ tặng nữa.
Sâu nhỏ quá, là cô nên bắt chuột?
Cố Cẩn Hành lúc nghĩ đủ lý do, nhưng ngờ là… quà tặng.
Nghe cô xong, sững mất một lúc.
Khi phản ứng , bỗng thấy nhẹ cả .
Lúc mấy con sâu lông đang bò giường, còn thấy ghê nữa, mà còn cảm giác … giữ kỷ niệm.
"Anh thích chứ," Cố Cẩn Hành bình tĩnh , “Rất thích. Nên mới ai tặng.”
Tuế Ninh tươi, “Anh thích thì ngày nào em cũng bắt cho.”
"Anh thật sự thích," ho nhẹ, ánh mắt tràn đầy ý , “Vì đó là quà em tặng. Anh thích em, mấy món đó. Có em bên cạnh là món quà tuyệt vời nhất .”
Tuế Ninh vẫn hiểu hết.
cảm xúc của Cố Cẩn Hành lúc đó mãnh liệt đến mức cô chỉ gật đầu theo bản năng.
Nếu tình cảm là một hạt giống, thì hạt mang tên "Cố Cẩn Hành" lặng lẽ gieo tim cô từ lúc đó.
Được nuôi lớn bằng tình yêu và sự dịu dàng.
---
【 Hết 】