Ba tháng luyện tập cũng hiệu quả thật.
Bây giờ, đến khi Cố Tuế Ninh c.ắ.n , cô cũng bộ tỏ áy náy một chút.
Dù Cố Cẩn Hành hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng ít nhất thấy yên tâm hơn.
Anh nổi giận với cô mà dắt cô bếp, rửa sạch mặt mũi và tay chân, đó giúp cô xử lý vết trầy xước ở chân.
Lúc đang rửa vết thương, Cố Tuế Ninh bên cạnh hít ngửi chỗ một cái, chỗ một cái.
Khi Cố Cẩn Hành dậy, cô kéo tay áo , nhỏ:
“Đói .”
Anh lấy từ trong tủ một gói bánh quy nhỏ đưa cho cô, khoác vai cô, đưa trở phòng khách.
“Anh sắp nấu cơm trưa xong . Trước lúc đó chỉ ăn gói bánh thôi, nếu lời thì chiều qua chơi với Xu Xu nữa. Còn bữa trưa cũng khỏi ăn luôn, đói ráng chịu. Em hiểu ?”
Cố Tuế Ninh đồ mới để chơi, chẳng thèm quan tâm, cầm lấy bánh quy leo lên ghế sofa, dùng răng xé bao bánh.
Cố Cẩn Hành dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, bếp nấu bữa trưa.
Bé mèo nhỏ thật đến nỗi quá nghịch, dù mấy việc cấm, nhưng cũng lúc nào cũng quậy phá.
Cố Tuế Ninh ăn hết nửa gói bánh quy để phần còn lên bàn , đó chui xuống định bắt con mèo đồ chơi đặt đó.
Vừa mới chạm tay thì giọng Cố Cẩn Hành, cô liền rụt tay ngay.
Anh bưng tô mì hải sản ngoài, :
“Đến ăn cơm nào.”
Không cần nhắc hai, Cố Tuế Ninh mùi hải sản là chạy tới liền.
Ngoài tôm còn nghêu, sò.
Anh đưa cho cô muỗng và đũa:
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng đó.”
Về chuyện sinh hoạt hằng ngày, Cố Cẩn Hành để cô tự lo liệu dần dần.
Đó cũng là lý do vì Cố Tuế Ninh học nhanh như .
Lúc mới bắt đầu ăn đồ ăn của con , cả Ôn Xu và Cố Cẩn Hành đều đút cho cô. Sau , Cố Cẩn Hành đút nữa, cũng cho Ôn Xu đút, buộc Cố Tuế Ninh tự ăn.
Mèo con hóa thành còn dùng muỗng, ai đút thì cô tự học cách cầm muỗng.
Có ăn vội, phỏng miệng, đau quá mà suýt , giận dỗi bỏ ăn ba ngày.
Lúc đầu, Cố Cẩn Hành cũng dỗ dành đút ăn. ba ngày, nữa. Không ăn thì đói, đói thì tự học ăn. Từ đó trở , cô cũng thổi cho nguội khi ăn.
Từ đó đến nay, nào cô phỏng miệng nữa.
Cố Tuế Ninh ăn mì hải sản “gu”, cô sẽ ăn hết phần hải sản , mới tới nước súp, cuối cùng mới ăn mì.
Thông thường, mì luôn dư . Mỗi như , cô sẽ đẩy tô qua mặt Cố Cẩn Hành, bằng đôi mắt to tròn xanh biếc, gì cả.
Chiêu học từ Ôn Xu. Mỗi khi Ôn Xu ăn, cũng đẩy cho Bùi Dữ ăn giùm.
Ăn trưa xong, Cố Cẩn Hành ôn những từ ngữ và kiến thức học với cô.
Vì dạy cho Cố Tuế Ninh, lưu nhiều hình ảnh bài học trong điện thoại, gần như đầy bộ nhớ.
Ôn bài xong, dẫn cô bánh kem.
Khi đang đổ bột thau, Cố Tuế Ninh bên cạnh quan sát chăm chú. khi lưng , cô len lén đưa tay chạm bột mì.
Bột trắng dính lên tay, còn bay phất phơ theo chuyển động của cô.
Cô l.i.ế.m môi, cúi đầu l.i.ế.m thử một chút, nhăn mày .
Dở tệ.
Chả mùi vị gì cả.
Cố Cẩn Hành thấy hết nhưng chỉ , gì.
Lúc đập trứng, Cố Tuế Ninh cũng thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-371-phien-ngoai-co-tue-ninh-5.html.]
Anh đưa cho cô một quả trứng và cái chén nhỏ để cô nghịch.
Vừa chơi học.
Anh bánh hỏi:
“Tuế Ninh, trong chén cái là gì?”
“Trứng gà.” cô trả lời, tay vẫn chậm rãi khuấy trong chén.
Cô quen động tác , khuấy nhanh .
Cố Cẩn Hành hỏi tiếp:
“Còn cái màu trắng là gì?”
Bột mì vẫn là thứ mới với cô, ai dạy cả.
Cô bột một hồi trả lời:
“Tuyết.”
“Đây là bột mì, thể bánh mì, bánh kem, bánh bao,” quá phức tạp, “Em từng ăn đó, nhớ ?”
Cô chẳng trả lời, đang tập trung nghịch trứng gà.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn giữ thói quen phản ứng với khác.
Nhờ Cố Tuế Ninh “giúp”, dù là bánh nhỏ, nhưng mất vài tiếng đồng hồ.
Gần 5 giờ, Cố Cẩn Hành mới đưa cô qua chỗ Ôn Xu và Bùi Dữ.
Anh báo với Ôn Xu nên cô sang tìm Tiểu Bình Quả sớm, giờ thì mong mãi cũng gặp .
“Xu Xu,” Cố Tuế Ninh chạy tới ôm lấy cô bạn, sang chỉ hộp bánh tay Cố Cẩn Hành, “Bánh kem.”
Ôn Xu thơm má em một cái:
“Bùi Dữ cũng ngon lắm đó!”
“Các đến .” Bùi Dữ từ bếp , còn đeo tạp dề, “Tính món khác cơ, mà lò nướng hỏng mất . Giờ chỉ còn sữa chua trong ly thôi.”
Lúc lò nướng phát nổ, suýt Ôn Xu nhảy dựng.
Cố Cẩn Hành theo phản xạ bếp:
“Không ai thương chứ? Sao nổ?”
“Chắc là do máy móc hỏng thôi,” Bùi Dữ vẫn thao tác đúng quy trình, “Không , trong kho vẫn còn vài cái lò, nhưng món ăn hôm nay thì đành ăn sữa chua và bánh kem .”
Cố Cẩn Hành :
“Vậy để bù, hôm nay ăn bánh kem .”
Trong lúc hai chuyện, hai “bé mèo” leo lên sofa, quấn lấy . Cố Tuế Ninh thấy Xu Xu thì ngừng dụi mặt cô.
Không c.ắ.n l.i.ế.m nên chỉ dụi dụi như thế.
Ôn Xu lấy từ bàn mấy viên kẹo sữa:
“Đừng dụi nữa Tuế Ninh! Cho , em ăn kẹo ! Muốn kẹo sữa kẹo trái cây?”
Cố Tuế Ninh đáp:
“Cả hai!”
Ôn Xu nghĩ một lúc cho em thêm một nắm kẹo trái cây.
“Lại đây ăn bánh nè.” Cố Cẩn Hành mở hộp bánh , “Xu Xu trang trí bánh ?”
Ôn Xu l.i.ế.m môi:
“Có!”
Cố Cẩn Hành đưa d.a.o cắt bánh cho cô liếc Cố Tuế Ninh:
“Tuế Ninh, đừng ôm chặt Xu Xu quá, coi chừng em đau.”