Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 349: Cửa Hàng Bán Hoa
Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:11:46
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Loại trang phục khá kén dáng và khí chất, mà Ôn Xu thì khéo hội tụ cả hai, mặc trông càng bộ đồ thêm phần tinh tế.
Dạo thời tiết bắt đầu se lạnh, Bùi Dữ chọn lựa kỹ càng quyết định lấy một chiếc khăn choàng màu trắng ngà cho Ôn Xu, coi như là chiếc áo khoác ngoài.
Hai mặc đồ xong, ăn sáng xong xuôi, mãi đến 9 giờ rưỡi mới từ tốn xuất phát, lái xe đến căn cứ Vị Lai.
Từ khi xác định vị trí công việc định, trong nhà xe từ một chiếc tăng lên ba chiếc.
Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã thì ngay hôm khi thông báo bắt đầu .
Mỗi sáng hơn tám giờ họ đều khỏi nhà. Vì công việc ở căn cứ khác , nên mỗi tự lái xe, cũng tiện hơn.
Hai họ theo lịch luân phiên bảy ngày, chỉ nghỉ mỗi tuần một ngày, lịch trình khá kín.
Lúc Ôn Xu và Bùi Dữ đến căn cứ Vị Lai, nơi cũng đang bận rộn chuẩn khai trương cửa hàng bán hoa.
Từ khi bắt đầu dọn dẹp mặt bằng cho đến ngày mở bán, cửa hàng chỉ mất vài ngày để thiện.
Lúc cửa hàng mới khai trương, nhiều trong căn cứ bắt đầu hoài nghi liệu thủ lĩnh của … khùng . Mở cửa hàng bán hoa giữa tận thế ? Không là đốt tiền ?
Dù gì cũng mở một tiệm bán đồ ăn vặt còn hợp lý hơn chứ?
Ngày đầu khai trương, kéo đến xem vì tò mò, kết quả là chỉ thấy hai chậu hoa đặt cửa, bên trong thì trống trơn, hoa, chỉ quầy trưng bày, và một nhân viên duy nhất, dáng to cao, mặt lạnh như tiền quầy thu ngân, ánh mắt như thể thể đ.â.m thủng khác.
Thế là đám tò mò xem xong liền rút hết, ai nấy đều nghĩ cửa hàng hoa chắc là chỗ giao dịch ngầm trá hình.
Không ngờ hôm hai chiếc xe con chở đầy cốp hoa đến, hoa hồng, tulip, baby, hướng dương… các loại hoa tươi hoa cả mắt, đúng là thu hút ít sự chú ý.
Có tò mò hỏi thử giá cả, nhân viên cửa hàng mặt lạnh trả lời: “Một bó 16 viên tinh hạch hoặc 16 điểm tích lũy, mức giá thấp nhất.”
Giá báo , đám đang xem chạy tán loạn, bỏ chửi, còn đến đau bụng.
Một bó hoa mà đòi 16 tinh hạch? Mấy bó hoa ở ngoài căn cứ đầy rẫy, bán như thể tinh hạch là nhặt ngoài đường bằng?
Hơn nữa 16 là giá thấp nhất cơ đấy.
Ai mà bỏ tiền mua, chắc chắn sẽ cả căn cứ chê .
Ngày thứ ba, còn ai bén mảng đến cửa hàng. Mấy ngang còn lặng lẽ vòng qua xa một chút, sợ căn cứ vì túng tiền mà bắt họ góp vốn bất đắc dĩ.
đến hôm Ôn Xu tới cửa hàng, nơi dọn dẹp sạch sẽ, hoa tươi mới, khiến cho mấy sống sót vốn chẳng mấy thú vui bắt đầu tò mò nữa.
Rồi Quyền Phong, Cố Dư cùng vài lãnh đạo cao tầng cũng đích ghé qua.
Điều càng khiến trong căn cứ thấy lạ.
họ "rút kinh nghiệm", dám ngoài trân trân nữa, mà giả vờ dạo loanh quanh phố, thỉnh thoảng liếc trộm cửa hàng hoa.
Lúc Ôn Xu và Bùi Dữ lái xe đến, quanh khu đó là giả vờ lượn lờ nhưng mắt thì dán chặt cửa tiệm, trông như thể nhiệt tình.
Ôn Xu nhỏ giọng: “Hóa … thật sự định mua hoa hả?”
Nếu nét mặt và ánh mắt của những đó quá thật, cô còn tưởng là Quyền Phong thuê đến màu.
Bùi Dữ cũng liếc đám đó, bình thản : “Chắc là tò mò thôi, đến xem thử đấy.”
Nói , Bùi Dữ xuống xe, vòng sang bên ghế phụ mở cửa cho Ôn Xu, đưa tay dắt cô xuống.
Khoảnh khắc bước xuống xe, ánh mắt của tất cả những xung quanh lập tức dời khỏi cửa hàng hoa, chuyển hết sang chăm chú, rời một ly.
Người phản ứng nhanh rút điện thoại video.
Bây giờ, Bùi Dữ và mấy là tâm điểm bàn tán hot nhất căn cứ.
“Trời má, họ thật sự tới luôn kìa!”
“Ghế phụ là Ôn Xu đúng ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-349-cua-hang-ban-hoa.html.]
“Cửa hàng bán hoa là chỗ nào mà gọi cả hai đó đến?!”
“Không thấy Cố Cẩn Hành ? Tiêu Dã cũng mặt…”
Mọi rì rầm bàn tán, nội dung thì c.h.é.m gió lung tung, ai đoán trúng họ chính là chủ tiệm.
Mãi đến khi Quyền Phong, Cố Dư cùng mấy lãnh đạo bước khỏi tiệm chào hỏi, khí mới ngừng chút.
Quyền Phong : “Vừa đúng 10 giờ, hai hôm khai trương thử một chút, thấy cũng nhiều quan tâm.”
“Gì cơ?”
“Khụ khụ… xạo quá trời…”
“Tụi tò mò ghé qua xem tí thôi, mà cũng tính vô luôn ?”
Mọi nhỏ giọng thì thầm, ai cũng tỏ vẻ ngượng ngùng.
Dù gì hai ngày qua cửa hàng bán nổi một bó hoa, đủ thấy chẳng ai hứng thú thật sự.
Cố Dư từ trong cửa hàng bước , cầm theo một bó hướng dương tươi tắn, đưa cho Ôn Xu.
“Chào mừng Xu Xu đến với căn cứ Vị Lai,” Cố Dư dịu dàng, “Sau cửa hàng giao cho em quản. Hiện vẫn đặt tên, em đặt luôn bây giờ ?”
Ôn Xu nhận lấy bó hoa rực rỡ, bất ngờ nhưng vui. Hiếm ai nhận hoa tươi mà hạnh phúc, đúng ?
“Em đặt tên luôn hả?” Cô cúi xuống ngửi hoa hướng dương, ngẩng đầu lên, “Em nghĩ sẵn.”
Quyền Phong : “Không cả, dù gì tiệm cũng giao em quản, từ từ nghĩ cũng .”
“Muốn xem thử ?” Cố Dư nghiêng , nhường đường, “Hoa bên trong sáng nay mới chuyển tới, còn tươi lắm.”
Ôn Xu tò mò trong: “Vâng.”
Họ trò chuyện bước cửa hàng, để phía là một đám im lặng đờ đẫn.
“Hóa phụ trách cửa hàng hoa là cô Ôn…”
“Ừm… đúng là ‘hoa tươi xứng với mỹ nhân’, bọn đúng là quá ngốc, chẳng nghĩ .”
“Khụ khụ, cũng thể trách bọn , ai mà đoán chứ?”
“Sao tự nhiên thấy cửa tiệm thuận mắt hơn hẳn nhỉ? Mỗi ngày mua một bó hoa, cũng khiến tâm trạng lên.”
“Hồi tận thế, ngày nào cũng tặng hoa cho chính .”
“Ha ha… 16 viên tinh hạch hoặc điểm tích lũy mới mua nổi một bó, tâm trạng lên , nhưng chắc chắn là đau ví.”
Nếu mua thật thì chắc ngắm hoa hối hận vì kiềm chế lòng tham mà phá ví.
Còn thấy “mỹ diệu” , thấy “ngủm” .
“Biết gì chứ! Cửa hàng là của cô Ôn đấy! Nếu mà đóng cửa thì ?! Họ tới nữa thì mà ngắm ?!”
“Ờ thì… cũng lý do để ghé hoài mà… hơn nữa cô Ôn như , mua hoa thì ngắm nhan sắc cũng đủ lời .”
“Mấy điên thật …”
“Không ngờ giữa tận thế mà còn cảm giác theo đuổi thần tượng thế …”
Ngoài cửa thì bàn tán dứt, còn trong cửa hàng thì khí vô cùng .
Nhân viên ở đây tổng cộng năm , thêm cả Bùi Dữ là sáu , chia đều ba nam ba nữ.
Một nam một nữ là của Cố Dư, còn là trung lập và bên Quyền Phong.
Việc chọn nhân viên đều do Quyền Phong đích giám sát, mấy kẻ định sắp xếp tín cao tầng cuối cùng cũng đành ngậm ngùi giấu bớt dã tâm.