“Từ từ thôi, ,” Bùi Dữ , “Ngay cả em cũng nghĩ cách, thì bọn càng giúp gì .”
Đôi lúc Tiểu Bình Quả còn thèm lời Cố Cẩn Hành.
So với Cố Cẩn Hành, Tiểu Bình Quả quý Ôn Xu, quấy rầy cô và cũng thường lời cô hơn. Có thể là cực kỳ cưng chiều bé mèo Tiểu Miêu.
Chuyện vội , đành từ từ thôi.
Hai rửa mặt xong thì leo lên giường ngủ.
Ngày mai Quyền Phong và Cố Dư sẽ qua ăn cơm, họ định đến sớm, nên cần chuẩn nguyên liệu nấu ăn .
Ai cũng mong chờ bữa trưa ngày mai, nhưng thời tiết thì ủng hộ, tờ mờ sáng, trời bắt đầu mưa phùn.
Gần 8 giờ, mưa nặng hạt hơn.
Tiếng mưa rơi tí tách, mở cửa sổ còn làn gió se lạnh lùa .
Ôn Xu cửa sổ ngắm mưa, cảm nhận cơn gió lạnh nhè nhẹ.
“Bé cưng , cái áo dài tay ,” Bùi Dữ từ phòng tắm bước , thấy cô chân trần thảm, mặc mỗi bộ ngủ cộc tay cộc quần, liền cau mày, “Mặc đồ mỏng lạnh ?”
Ôn Xu sợ cảm lạnh nên lời, đến chỗ xin áo mặc thêm.
Bùi Dữ hỏi: “Em mặc màu gì hôm nay?”
“Màu tím! Mà hồng nhạt cũng ,” Ôn Xu ngập ngừng chút đáp.
Bùi Dữ chọn một chiếc áo dài tay màu hồng nhạt đưa cho cô: “Vậy mặc cái nhé.”
Ôn Xu ôm áo nhà tắm, mặt trêu : “Anh còn bảo em, chính thích em mặc màu hồng nhạt mà!”
Bùi Dữ bật , còn định gì thêm thì cô đóng cửa đồ.
Trường hợp khác nha.
Ôn Xu xem mặc đồ hồng nhạt là vì chọc , một đàn ông đô con mặc đồ màu bánh bèo, thấy buồn .
Bùi Dữ thích Ôn Xu mặc hồng nhạt chỉ vì... trông cô quá đáng yêu.
Trắng hồng mềm mại như một chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn, thôi c.ắ.n một miếng.
Trong lúc Ôn Xu đồ, Bùi Dữ mở cửa hành lang thông tầng hai.
Hôm nay họ dậy sớm, bây giờ còn đến 8 rưỡi.
Lúc Ôn Xu xong đồ ngoài, hai đến phòng khách thì thấy tiếng bước chân từ cầu thang.
“Chào buổi sáng, Bùi! Xu Xu!” Tiêu Dã tươi như hoa, chạy ba bước là xuống hết cầu thang, “Hôm nay sữa đậu nành với bánh bao dưa chua, ngon lắm luôn!”
Cố Cẩn Hành xách hộp giữ nhiệt, tay bế Tiểu Bình Quả còn đang lim dim ngủ.
Anh : “Đây là mẻ cuối cùng của bánh bao dưa chua đấy.”
Hôm nay Cố Cẩn Hành kịp đeo kính. Xuống cầu thang chậm một chút cho chắc.
“Lần ai ăn thì tự dưa chua và bánh bao ,” .
“Vậy hôm nay em ăn hai cái!” Ôn Xu nuốt nước miếng, sang Tiểu Bình Quả đang bế: “Chào buổi sáng nha, Tiểu Bình Quả!”
Tiểu Bình Quả nửa mở mắt cô một cái, nhắm mắt ngủ tiếp.
Cố Cẩn Hành đặt hộp giữ nhiệt lên bàn : “Dạo nó mê ngủ lắm, cứ để nó ngủ .”
Trời mưa, thời tiết hạ nhiệt, Tiểu Bình Quả càng ngủ hơn.
Bùi Dữ mở hộp giữ nhiệt , bên trong là những chiếc bánh bao trắng mịn, còn nóng hổi.
“Sao hôm nay đeo kính?” Bùi Dữ hỏi, “Hai ăn sáng ?”
“Bọn ăn mới qua đây, chỗ là phần của hai đấy,” Tiêu Dã trả lời.
Cố Cẩn Hành đặt Tiểu Bình Quả gọn ở góc sofa cho bé ngủ tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-344-buoi-sang-nhe-nhang.html.]
“Ban đầu cũng định mang kính theo,” lắc đầu, “Mà Tiểu Bình Quả cứ bám cho dậy, quên luôn.”
Lúc lên đường mới nhớ thì cũng tới nơi , lười về lấy.
Thật , ôm bé mèo con mềm mại thế , ai mà rời giường chứ.
Tiêu Dã chen một câu: “Hai bé mèo nhỏ đúng kiểu mê ngủ.”
Ôn Xu chẳng buồn họ gì nữa.
Mắt cô giờ chỉ dán chiếc bánh bao trắng mịn mà Bùi Dữ đặt chén cho .
Thấy cô thèm, Bùi Dữ bẻ bánh bao đôi cho mau nguội.
Loại bánh bao là bánh cấp đông loại lớn, to gần gấp đôi bánh thường, nhân bên trong cũng hấp dẫn. Vỏ ngoài khi hấp sẽ trong, lộ màu nhân bên trong, là ăn liền.
Bùi Dữ cầm quạt nhỏ thổi cho bánh bao nguội bớt.
Tổng cộng 6 cái bánh, ăn khỏe lắm cũng chỉ ăn 2 cái. Ôn Xu ăn 2 cái, nhưng thật ăn xong cái đầu là no .
Tính hai ăn nhiều nhất 4 cái.
“Hai ăn thêm ?” Bùi Dữ đẩy dĩa bánh về phía họ, “ với Xu Xu ăn tối đa 4 cái, còn dư 2 cái, mỗi một cái.”
“Vậy ăn nha,” Tiêu Dã nhận ngay.
“ no ,” Cố Cẩn Hành định đẩy kính, mới nhớ hôm nay mang, “Tiêu Dã, ăn tiếp ?”
“Ăn chứ!”
Vừa ăn sáng, bàn chuyện nấu gì cho bữa trưa.
Đồ ăn tươi các trạm hậu cần chuyển đến hết .
Có thịt dê, bò, heo, gà, vịt, ngỗng, còn cả hai con thỏ béo ú.
Rau củ thì cà tím, ngô, xà lách, cà chua, khoai tây, khoai lang… đầy đủ hết.
“Có ai ăn kiêng nhỉ?” Cố Cẩn Hành hỏi.
“Quyền Phong ăn kiêng, nhưng thích rau thơm,” Bùi Dữ trả lời, “Còn Cố Dư thì ăn rau thơm và gừng băm.”
Cố Dư từng đến ăn , đều nhớ khẩu vị của cô .
Cố Cẩn Hành gật đầu: “Vậy cà tím xào, canh gà, thịt thỏ cay, thịt dê xào thì là, và bò hầm khoai tây nhé?”
“Cứ theo ,” Bùi Dữ rành khoản nên để quyết định, “Nấu canh mất bao lâu?”
Cố Cẩn Hành đồng hồ: “Tầm một hai tiếng, nửa tiếng nữa bắt đầu nấu là kịp.”
“Ok,” Bùi Dữ gật đầu.
Sau đó cả đám bàn chuyện ăn uống nữa, xem tin tức từ trang web sống sót.
Bùi Dữ và Ôn Xu thì tiếp tục ăn sáng.
Tiêu Dã ăn ngấu nghiến, xử luôn hai cái bánh bao to.
“Wow, Xu Xu, bây giờ khối sống sót mời em dạy năng lực cho họ đó,” Tiêu Dã mấy bình luận mà cảm thấy hả hê, “Cho đáng đời mấy đứa đây coi thường em!”
Lúc nào cũng bảo Ôn Xu yếu, trong khi dị năng của cô vượt xa bọn họ mấy bậc.
Giờ thấy cô mạnh thì kéo đến xin học.
“Hả?” Ôn Xu đang mải ăn bánh bao liền tò mò hỏi, “Bọn họ gì?”
“Họ bảo năng lực của em giỏi quá, học hỏi từ em,” Tiêu Dã trả lời.
“Không cần để ý,” Cố Cẩn Hành , “Dạy khác mệt lắm.”
“Chuẩn luôn,” Tiêu Dã hừ lạnh, “Trước học còn đóng học phí, giờ thì khỏi bàn. Mấy chiêu dị năng đều là kỹ năng bảo vệ mạng sống, bọn họ chỉ miệng, chẳng hề chút thành ý gì.”