Sau bữa tối, trong phòng khách nghỉ ngơi trò chuyện.
Tiểu Bình Quả thì gọn đùi Cố Cẩn Hành, lim dim nghỉ ngơi.
Ánh mắt Ôn Xu vẫn luôn dõi theo Tiểu Bình Quả, sợ lỡ mất bất kỳ biểu hiện nào của nó.
“Xu Xu,” Cố Cẩn Hành vuốt lông Tiểu Bình Quả ngẩng lên hỏi, “Em đến căn cứ nào chơi thử?”
Thông tin về bốn căn cứ lớn đều sẵn, nhưng Ôn Xu chỉ xem qua căn cứ Vị Lai, mấy căn cứ còn thì kịp xem, cũng định tìm hiểu thêm.
“Chắc là căn cứ Vị Lai ,” Ôn Xu đáp. “ em vẫn chọn vị trí cụ thể.”
Vì căn cứ Vị Lai Cố Dư quản lý, khá quen thuộc nên Ôn Xu do dự gì mà chọn ngay nơi .
Cố Cẩn Hành gật đầu, “Căn cứ Vị Lai Cố Dư lo liệu, em cũng sẽ yên tâm hơn.”
“Chuyện chọn vị trí thì cần vội,” Bùi Dữ mở tài liệu , “Từ từ chọn cũng .”
Ôn Xu suy nghĩ một chút : “Em thấy hứng thú với mấy chỗ như cửa hàng hoa tiệm đồ ăn vặt. Lúc nhắc đến chức kiểm sát viên em cũng khá thích.”
Ba vị trí đều nhẹ nhàng, Ôn Xu cảm thấy , nhưng thể ôm đồm cả ba , như thì mệt c.h.ế.t mất.
“Được ,” Bùi Dữ lướt lướt màn hình, “Anh sẽ giúp em tham khảo thêm.”
Dù là thông báo tuyển dụng, nhưng ai cũng rõ những vị trí là đặc biệt chuẩn cho Ôn Xu, cần việc thường xuyên, cũng chỉ tiêu nhiệm vụ gì bắt buộc.
Cửa hàng hoa và đồ ăn vặt đều là vai trò quản lý, mỗi tháng chỉ cần ghé qua một , báo cáo tình hình là . Không đ.á.n.h giá hiệu suất gì, ngày thường còn thể đến học cắm hoa, hoặc thêm khi rảnh. Nhân viên vẫn tuyển xong.
Hai cửa hàng thực cũng chỉ mới ý tưởng, bên căn cứ Vị Lai hiện tại vẫn thật.
Chỉ khi Ôn Xu chốt xong vị trí, phía căn cứ mới bắt đầu xây dựng và thiện cửa hàng.
Còn kiểm sát viên thì là một vị trí mới , cấp cấp . Ôn Xu sẽ độc lập việc, thể bất cứ trong căn cứ để kiểm tra và phản hồi vấn đề.
Chỉ cần kiểm tra online là , mỗi tháng rút một ngày đến căn cứ trực tiếp.
So với kiểm sát viên di chuyển nhiều, thì quản lý cửa hàng hoa đồ ăn vặt nhẹ nhàng hơn.
Thật Ôn Xu thích mấy việc sắp xếp, dọn dẹp, trang trí hơn là chạy khắp nơi.
“Trong ba chỗ đó, Xu Xu thích nhất cái nào?” Bùi Dữ hỏi, vẻ nghiêng về cửa hàng hoa hơn. “Anh thấy ở tiệm hoa cũng lắm.”
Vừa ngắm hoa mỗi ngày, gói hoa, trang trí cửa tiệm.
Nghe , cuối cùng Ôn Xu cũng rời mắt khỏi Tiểu Bình Quả.
“Vậy chọn tiệm hoa nhé,” Ôn Xu nghiêng đầu dựa tay . “Cố Dư bảo sẽ giúp em tìm nhân viên, để yên tâm.”
Cố Dư sẽ chọn những cô tin tưởng trong đội của , nhưng cũng sẽ để của chiếm hết vị trí , căn cứ sẽ tự điều thêm.
Mà những “cắm” đều Cố Dư giới thiệu với Quyền Phong, là hiền lành, trung lập hoặc... fan ruột của Bùi Dữ.
Bùi Dữ : “Vậy hôm nào mời Cố Dư qua nhà ăn cơm nhé… tiện thể mời cả Quyền Phong luôn.”
“Hôm nào là hôm nào?” Ôn Xu nghiêng đầu hỏi, ánh mắt dán Tiểu Bình Quả. “Ngày mai ?”
Ngày mai... Sau khi xác định xong vị trí thì cũng kế hoạch gì cụ thể. Lúc đầu định đưa Ôn Xu đến căn cứ Tân Nam ăn tối.
Bùi Dữ suy nghĩ một chút, cảm thấy Ôn Xu vẻ trông đợi gặp Cố Dư hơn là ăn ở căn cứ Tân Nam.
Dù hai chuyện online nhiều, nhưng vẫn cơ hội gặp ngoài đời. Giờ là lúc thích hợp.
“Được, trưa mai . Anh sẽ với Cố Dư.”
“Yeah,” Ôn Xu l.i.ế.m môi, “Bùi Dữ, em ăn trái cây.”
Bùi Dữ đồng hồ, bế cô lên đùi, nhẹ nhàng ấn lên bụng cô.
Căng phồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-343-nhan-viec-moi.html.]
Ăn nữa là khó chịu đấy.
Anh gõ nhẹ lên đầu cô: “Không . Mai ăn tiếp.”
Ôn Xu chỉ là thèm miệng thôi, thì hừ hừ hai tiếng thôi, sang vẫy tay gọi Tiểu Bình Quả.
“Tiểu Bình Quả! Lại đây với chị!”
Tiểu Bình Quả mở đôi mắt xanh biếc, cái đuôi khẽ vẫy, kêu lên một tiếng “meo~”.
Rồi nó từ đùi Cố Cẩn Hành nhảy xuống, lững thững đến chỗ Ôn Xu, xuống thảm, ngửa đầu cô.
Còn cố tình nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu.
Ôn Xu chịu nổi độ dễ thương đó, cúi xuống bế Tiểu Bình Quả lên, lấy lược của Bùi Dữ để chải lông cho nó.
Tiểu Bình Quả ngoan, chỉ là cái đuôi thỉnh thoảng cứ quét qua tay Ôn Xu cô nhột nhột.
Biết rằng khác hiểu tiếng mèo, Ôn Xu do dự một chút nhỏ giọng dùng tiếng mèo hỏi Tiểu Bình Quả thấy khó chịu .
“Meo ~”
Tiểu Bình Quả hiểu “khó chịu” là gì, ngơ ngác Ôn Xu.
Ôn Xu nhẹ, hỏi nó thấy đau .
“Meoo ——”
Tiểu Bình Quả cọ đầu lòng bàn tay cô.
Không đau, khó chịu.
Ôn Xu mím môi , vẻ Tiểu Bình Quả chỉ phản ứng chậm một chút thôi, chứ ngốc.
Có lẽ từ đến giờ ai hỏi nó mấy chuyện như thế .
Trong lúc Ôn Xu chơi với Tiểu Bình Quả, Bùi Dữ và tiếp tục thảo luận về các vị trí công việc.
Đến 9 rưỡi, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành dậy cáo từ.
Ôn Xu cũng bắt đầu thấy mệt.
Bùi Dữ bế cô lên lầu rửa mặt.
“Tiểu Bình Quả ?” hỏi.
“Nó đau cũng khó chịu,” Ôn Xu dụi mắt, tựa đầu vai . “Em lén hỏi nó thành ‘hai chân’ , nó cứ đơ , chắc hiểu.”
Ôn Xu nhớ buồn , “Sau đó em giải thích ‘hai chân’ là đấy, chỉ Cố Cẩn Hành, thế là nó hiểu liền!”
“Thông minh ghê,” Bùi Dữ cũng bật . “Rồi nữa?”
“Rồi Tiểu Bình Quả em ngơ ngác, xong bảo: ‘Hai chân lông, lắm, em thích’ haha…”
Bùi Dữ cũng bật , “Vậy Xu Xu nên thường xuyên chuyện với Tiểu Bình Quả, dạy nó mấy thứ cơ bản của loài .”
Sau nếu nó biến thành , sẽ đỡ bỡ ngỡ hơn.
gì thì … dường như khả năng hiểu của Tiểu Bình Quả bằng Tiểu Miêu đây, vẫn thông suốt lắm.
Có khi biến thành , suy nghĩ và hành vi vẫn còn nửa thú nửa …
Nếu thì chắc Cố Cẩn Hành sẽ đau đầu lắm.
“Em sẽ dạy!” Ôn Xu giơ tay động tác hứa. “Bắt đầu từ mai luôn, nhưng mà Tiểu Bình Quả chắc sẽ lời em .”
Tư duy của mèo khó nắm bắt, nhất là mấy bé ngoan. Phần lớn đều kiểu “ đông, tây”, hoặc phớt lờ chủ.