Ba căn biệt thự trong khu hành lang bình thường đều liền kề , nên đa sẽ đóng cửa.
Riêng bên nhà Bùi Dữ, mỗi tối khi ngủ họ sẽ khóa cửa, sáng hôm dậy mới mở .
Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã cùng từ tầng hai xuống, bếp phụ giúp nấu ăn.
“Bùi Dữ,” Tiêu Dã gọi một tiếng, “ nhận văn bản tuyển dụng từ căn cứ Vị Lai . Nếu bọn đều chọn cùng một căn cứ, khi nào lắm ?”
Cố Cẩn Hành giúp gắp mì tô, phân chia đều cho mỗi .
Anh : “ định gia nhập bất kỳ căn cứ nào cả.”
Bùi Dữ đang lấy xúc xích khỏi lò nướng thì sang Tiêu Dã : “Nếu vị trí nào thích thì cứ đăng ký thôi, căn cứ nào cũng , miễn là lịch trình trùng là .”
Tiêu Dã cũng ngốc, là hiểu ngay ý Bùi Dữ.
“Hehe, để ý một vị trí ở căn cứ Vị Lai,” Tiêu Dã lấy khay xếp mì cho gọn, “Căn cứ Nam Phương cũng một vị trí thích. sẽ nộp đơn cả hai.”
Bùi Dữ: “Ừ, nếu Cẩn Hành cũng thấy hứng thú thì cứ thử cho vui.”
Cố Cẩn Hành đẩy kính: “Tạm thời vị trí nào khiến thấy hứng thú cả.”
Trước khi họ đến đây, cả bốn căn cứ lớn đều gửi thông tin tuyển dụng.
Trên đường đến, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã cũng tranh thủ xem qua.
Tiêu Dã thì chọn mấy vị trí kiểu ồn ào, nhiệm vụ, còn Cố Cẩn Hành thì ngược . Anh thích mấy công việc liên quan đến bệnh viện hoặc viện nghiên cứu.
hai kiểu công việc vốn học hỏi nhiều điều, vì dù là bệnh viện viện nghiên cứu, ở căn cứ nào cũng đều là những nơi trọng yếu, thông tin và kiến thức trung tâm sẽ dễ gì để ngoài tiếp cận.
Vừa chuyện, họ bưng đồ ăn tối phòng ăn.
Lúc ngang qua phòng khách, Tiêu Dã gọi lớn:
“Xu Xu!” Cậu chỉ thấy bóng lưng Ôn Xu mà cô đang gì, “Đi ăn cơm nào!”
Ôn Xu đang chăm chú gì đó, gọi giật nên lúng túng dậy.
Thỉnh thoảng cô cảm giác Tiêu Dã y như một chú ch.ó to, loạn, khiến chỉ đưa tay cấu cho vài cái.
“Meooo…”
Tiếng kêu của Tiểu Bình Quả vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của Ôn Xu.
“Tiểu Bình Quả!” Ôn Xu chạy bế nó lên, xoa đầu, hôn lên mặt nó, “Dạo em chẳng chịu động đậy gì hết ?”
Dạo gần đây, mỗi cô đến tìm Tiểu Bình Quả, thì hoặc là nó đang ngủ, hoặc lười biếng trong ổ mèo. Cảnh nó chủ động chạy tới như hôm nay, gần nhất là ba hôm .
“Meo…”
Tiểu Bình Quả vươn trong vòng tay cô.
Ôn Xu bắt chước Bùi Dữ, xoa xoa bụng nó, nhưng chỉ thấy một bụng lông mềm mại, nó đói .
“Em ăn cơm thế?” Ôn Xu áp mặt bụng lông xù xù của nó, mắt lim dim thích thú, “Vừa mới về nhà, chắc là ăn ha?”
“Tạm thời nó ăn,” Cố Cẩn Hành lấy đũa và nước chấm, hai bé mèo đang quấn lấy trong phòng khách, tiếp, “Dạo gần đây tinh thần nó lắm, nhưng ăn nhiều hơn bình thường.”
Ôn Xu xoa đầu Tiểu Bình Quả: “Vậy để em mở đồ hộp cho nó , xong mới ăn cơm.”
“Được,” Cố Cẩn Hành mỉm , “Vậy phiền Xu Xu nha.”
Một góc trong phòng khách là khu vui chơi của mèo, do Ôn Xu sắp xếp từ khi cô còn trong hình dạng mèo nhỏ. Giờ thêm Tiểu Bình Quả, cô liền bế nó khu đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-342-giong-nhu-tieu-binh-qua.html.]
Toàn bộ góc tràn ngập mùi mèo, Tiểu Bình Quả hít lấy hít để nhưng phản ứng bài xích, còn vòng quanh ưu nhã như một con mèo hoàng tộc, xuống mặt Ôn Xu.
“Hôm nay đãi em hai hộp đồ ăn loại xịn luôn nha,” Ôn Xu mở một hộp, đổ phần thịt bên trong chén pha lê, “Chút nữa còn thêm trái cây nhé.”
Hai hộp thịt mèo đổ chén, thêm ít vitamin và cá du cho mèo, đảo đều là thể ăn .
Ôn Xu thích quá trình chuẩn đồ ăn cho mèo, cảm thấy cực kỳ thú vị.
“Rồi , ăn cơm thôi nào,” Ôn Xu ngẩng đầu lên, định bưng chén đến cho Tiểu Bình Quả, “Tiểu… Ơ?”
Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy mặt là Tiểu Bình Quả, mà là một cô gái tóc dài màu bạc, mắt xanh lam.
Gương mặt xinh , ánh mắt trong veo, ngây thơ lạnh lùng, toát khí chất như một sinh vật nhỏ đáng yêu bí ẩn.
Thật mâu thuẫn.
Ôn Xu suýt nữa rơi chén, vội cúi xuống giữ lấy, ngẩng lên thì... hình ảnh cô gái biến mất.
Chỉ còn Tiểu Bình Quả đang ngoan ngoãn đó, dáng vẫn y nguyên như ban đầu, hề đổi chút nào.
Ôn Xu há hốc miệng, lắp bắp gọi: “Tiểu Bình Quả?”
“Meo…”
Nghe thấy tên , Tiểu Bình Quả liếc cô, cái chén pha lê mặt, lắc lư cái đuôi xù chạy tới.
Không ảo giác , nhưng Ôn Xu cảm thấy ánh mắt nó như chút bất đắc dĩ.
Cô Tiểu Bình Quả đầy lông xù mặt, nhịn mà đưa tay dụi mắt.
Cô gái … trông giống hệt như Tiểu Bình Quả trong giấc mơ của cô .
“Xu Xu?”
Bùi Dữ thấy cô mãi ăn cơm nên xem.
Ôn Xu dụi mắt xong, mặt vẫn chỉ là Tiểu Bình Quả đang ăn ngon lành.
“Bùi Dữ…” Ôn Xu nghi hoặc dậy, đợi gần kéo tay áo , nhỏ, “Hồi nãy em hình như thấy Tiểu Bình Quả biến thành … nhưng nháy mắt thấy nữa.”
Bùi Dữ sững , vòng tay ôm eo cô, kỹ Tiểu Bình Quả đang ăn.
“Gần đây em mơ thấy Tiểu Bình Quả biến thành hả?”
Ôn Xu lắc đầu: “Chỉ mơ thôi, đó thì mơ nữa.”
“Vậy khi em thật sự thấy ,” Bùi Dữ khẽ xoa cổ cô, “Trước mắt đừng với Cẩn Hành vội, mấy ngày tới em thử quan sát thêm một chút. Khi nào chắc chắn , hãy với , ?”
“Dạ!” Ôn Xu chút phấn khích, “Vui quá! Vậy đêm nay em ngủ với Tiểu Bình Quả ?”
Bùi Dữ: “…Không , như sẽ khiến Cẩn Hành nghi ngờ đấy, bảo bối.”
Ôn Xu thất vọng: “Vậy cũng …”
“ mỗi chiều em thể đến chơi với Tiểu Bình Quả,” Bùi Dữ bế cô lên về phía bếp, “Chuyện gấp, giờ rửa tay ăn cơm .”
“Dạ,” Ôn Xu tựa vai , mắt vẫn rời khỏi Tiểu Bình Quả.
Mà Tiểu Bình Quả thì vẫn mải ăn, chẳng buồn ngẩng đầu liếc cô một cái.
Chuyện xảy quá bất ngờ, đến mức trong lúc ăn, Ôn Xu vẫn còn ngẩn ngơ. Ngay cả tài liệu tuyển dụng từ bốn căn cứ lớn cũng còn tâm trạng để xem.