Ở căn cứ Vị Lai, phụ trách cử tiếp đón là Cố Dư.
Vì việc xây nhà trong phạm vi của căn cứ Vị Lai, nên việc để Cố Dư dẫn tham quan là hợp lý nhất.
Sau khi chào hỏi qua với đại diện ba căn cứ lớn và nhóm của Bùi Dữ, Cố Dư bắt đầu đưa họ xem khu nhà mới xây.
Theo ý tưởng của nhóm Bùi Dữ, họ xây tổng cộng ba căn biệt thự, sân chung nên thiết kế khá rộng.
Nhìn từ cao, tổng thể ba căn biệt thự hình dạng giống chữ “Lữ” (吕), thêm tầng thượng mở ở một khu vực.
Tầng hai của ba căn biệt thự thiết kế nối liền với bằng hành lang mái che và lan can, kín đáo.
Về ngoại hình thì ba căn biệt thự giống hệt , nhưng thiết kế bên trong chút khác biệt. Căn của Tiêu Dã là đơn giản nhất.
Sau khi tham quan một vòng, đều hài lòng với kết quả.
Cố Dư đồng hồ, ngó ngoài trời, tiếc nuối:
“Ban đầu định mời ở ăn cơm, nhưng tiếc là thời tiết ủng hộ, gió to nổi lên , đành hẹn dịp khác.”
Ôn Xu chớp chớp mắt cô:
“Vậy hẹn hôm khác nhé!”
Cố Dư mỉm :
“Được, mời đến căn cứ Vị Lai chơi tiếp.”
Buổi tham quan tới nửa tiếng thì trời chuyển xám xịt, gió bắt đầu mạnh lên, bụi đất và đá cuốn bay tứ tung, khí đầy cảm giác bất như thể một cơn bão lớn đang ập tới.
Sau khi nhóm Bùi Dữ rời , các đại diện căn cứ khác cũng vội vàng lên xe về.
Lúc , bốn căn cứ đều đang thông báo khẩn, yêu cầu dân mau chóng về nhà, đóng kín cửa sổ.
Phía căn cứ Nam Phương truyền đến tin tức: sắp một cơn siêu bão đổ bộ.
Thành phố Kim Bảo tuy trong tâm bão, nhưng cũng chịu ảnh hưởng lớn.
Tóm , một trận mưa gió kinh hoàng sắp diễn , tránh .
Khi nhóm Ôn Xu về đến nhà thì mưa bắt đầu trút xuống như trút nước. Nước đập lên mặt đất b.ắ.n tung tóe, tạo thành một lớp nước mỏng phủ khắp sân.
Gió to đến mức khi Bùi Dữ mở cửa xe cũng dùng nhiều sức hơn bình thường.
Anh xuống xe , giữ cửa cúi chìa tay với Ôn Xu:
“Lại đây, bế em.”
Trời mưa gió thế , bung dù cũng chẳng tác dụng gì nữa.
Đã về đến cửa thì cứ chạy thẳng nhà tắm nước nóng luôn cho nhanh.
Mưa gió giọng của Bùi Dữ át , nhưng hành động của , Ôn Xu cũng hiểu đang gọi .
Cô nhanh chóng bước đến, bế lòng.
Sau khi cất xe gian, Bùi Dữ ôm cô chạy nhanh nhà.
Lúc , Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành , một lo mở cửa, một chuẩn nước nóng.
Căn cứ mới nước máy bao lâu nên họ vẫn yên tâm sử dụng. Nước sinh hoạt hàng ngày vẫn dùng loại nước sạch mà Ôn Xu cung cấp.
Bây giờ điện , đun nước dễ hơn nhiều: thể dùng máy đun siêu tốc, bếp điện, nồi nấu đều .
Trận mưa thật sự lớn, gió cũng kinh khủng.
Cả nhóm ướt từ đầu đến chân, tóc tai bết , nước nhỏ tí tách. Tay áo, vạt áo, ống quần đều nhỏ nước tong tong.
Từ cổng đến phòng khách chỉ sáu mét, mà ướt như .
Ôn Xu run lẩy bẩy, môi tái nhợt, tóc dính bết lên má và cổ, ngứa lạnh.
Bùi Dữ với Cố Cẩn Hành vài câu vội vàng đưa cô lên lầu.
Vào phòng, nhanh chóng đưa cô nhà tắm, cởi áo khoác lông trắng ướt sũng và chiếc quần xám đậm đang dính nước mưa của cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-324-mua-gio-ap-toi.html.]
“Lau tắm ,” lấy từ gian một chiếc khăn tắm to và mềm, quấn quanh cô, “Còn lạnh ?”
Ôn Xu lắc đầu, ngoan ngoãn đùi :
“Đỡ hơn .”
Bùi Dữ xoa nhẹ tóc cô:
“Ngoan, tự cầm khăn lau nhé, chuẩn nước tắm.”
Cô tháo giày, kéo tất , vứt cùng đống quần áo ướt.
Trước khi trời mưa, nhiệt độ bắt đầu hạ, nên cô mặc áo dài tay. Bây giờ mưa to kèm gió lạnh, trời càng lúc càng rét.
May là chỉ cần pha nước lạnh với nước ấm một chút là thể tắm ngay.
Bùi Dữ thấy cô đang ngoan ghế nhỏ, quấn chặt khăn tắm, tóc thì ướt nhẹp, đôi mắt long lanh trông cũng như sắp nhỏ nước.
Rất ngoan.
Anh hạ giọng , vẫy tay gọi:
“Lại đây, gội đầu cho em .”
Sàn nhà tắm trơn, Ôn Xu cẩn thận ôm khăn từng bước nhỏ, xổm xuống cạnh , chui đầu lòng.
“Lạnh quá…” Giọng cô mềm như bông, chẳng giống than vãn mà như đang nũng, “Người ấm ghê.”
Bùi Dữ giữ vai cô , :
“Anh còn đang mặc áo ướt đấy, ấm gì mà ấm. Đợi tí, cởi luôn cho .”
Nói cởi phăng áo, để lộ trần trụi.
Ôn Xu lấy một góc khăn tắm lau nước mưa , hỏi nhỏ:
“Có cần cởi quần luôn ? Mình cảm ? Em cảm !”
Bùi Dữ :
“Không cần , bé cưng yên tâm.”
Anh nắm tay cô, bế cô đặt lên chiếc ghế bọc lông mềm trong gian, đầu thấp xuống một chút.
“Đây là cái ghế em thích nhất á!” Ôn Xu chớp mắt, thì thầm: “Giờ ướt hết …”
Bùi Dữ bật :
“Không , rửa sạch là dùng … Ngoan nào, yên để gội đầu.”
Ôn Xu kéo khăn tắm cho kín, lo nó tuột:
“Biết …”
Cô đặt mắt cá chân lên ghế, vốn chỗ đó để kê đầu.
Bùi Dữ gội đầu cho cô nhiều , tay nghề , lực , nước cũng ấm đủ, khiến cô thoải mái đến mức suýt ngủ quên.
Ngoài trời, sấm chớp đì đùng, gió gào rít, tiếng mưa đập cửa sổ dày như xuyên thủng trong.
Âm thanh khiến lạnh gáy. Ôn Xu vốn bắt đầu buồn ngủ, giờ cũng tỉnh hẳn.
Rất nhanh đó, gội xong, dùng một chiếc khăn khô khác quấn tóc cô .
Tóc Ôn Xu nhiều dài, chụm thành búi nhỏ mới quấn hết bằng khăn.
“Xong ,” Bùi Dữ bế cô đặt xuống sàn, “Nước tắm mới đổ xong, em tắm .”
Ôn Xu gật đầu, lí nhí :
“Em uống nước ngọt…”
“Anh nấu liền,” Bùi Dữ , xoa nhẹ má cô hôn lên mí mắt, “Tắm xong là ngay.”