Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 318: Học Không Giới Hạn

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:11:15
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh Cố, Tiêu, hai tới kiểm tra tiến độ công việc ?”

Người ở Tân Nam đều là dân thực địa, giọng chút cung kính, pha chút nịnh nọt.

Cố Cẩn Hành xua tay: “Bọn chỉ tiện đường ghé xem thôi.”

Vừa , quan sát khu vực quen thuộc một lượt.

Người của Tân Nam và hai căn cứ lớn chỉ mới đến lâu, nhưng phá ba toà nhà cũ , hiệu suất là cực kỳ cao.

Lúc khi bên căn cứ chính phủ sẽ tham gia công cuộc xây dựng, Cố Cẩn Hành cũng đoán rằng tiến độ sẽ nhanh hơn.

giờ tận mắt chứng kiến, mới nhận vẫn còn đ.á.n.h giá thấp. Với tốc độ , chắc đến ba tháng là xây xong .

Hồi căn cứ chính phủ xây căn cứ mới ở thành phố Kim Bảo, nơi rộng lớn như mà chỉ mất nửa năm là xong.

Trong lúc quan sát, nhân viên từ căn cứ chính phủ và căn cứ Vị Lai cũng phát hiện họ, liền tới chào hỏi.

Các dị năng giả bên phía chính phủ cũng cạnh của Tân Nam, qua vẻ khá thiện, xung đột gì.

Cố Cẩn Hành liếc qua hai họ một cái, nhanh chóng thu ánh mắt .

Dù gì đang ở mặt ngoài, cũng nên giữ hình tượng một chút.

Giai đoạn đầu của việc xây dựng chủ yếu là phá dỡ mấy toà nhà cũ, thật cũng chẳng gì thú vị để xem.

vì ở nhà cũng chuyện gì , nên Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã ở chơi một buổi sáng, đến gần trưa mới lái xe về.

Vừa mở cửa nhà , hai bé mèo nhỏ chạy lạch bạch tới đón.

Đặc biệt là bé mèo tam thể , lông dựng cả lên, xù xì đáng yêu, cứ như một cục bông ba màu mềm mại, chỉ thôi cũng thấy ngọt ngào, đáng yêu c.h.ế.t .

“Trời ơi! Dễ thương quá mức đó!”

Tiêu Dã thật sự nhịn thốt lên một câu.

Nếu đây là mèo của , giờ chắc ôm trong lòng mà dụi tới dụi lui cho !

Cố Cẩn Hành thấy hai bé mèo chạy tới đón về nhà, trong lòng bỗng thấy hạnh phúc lạ thường.

Anh xổm xuống xoa đầu một bé, ôm Tiểu Bình Quả lên hôn một cái.

“Meo ~”

Tiểu Miêu sàn ngẩng đầu bạn nhỏ bế lên, liền nhanh chóng chạy tới bên chân Bùi Dữ, lấy móng cào cào ống quần , cố gắng leo lên.

Bùi Dữ đang đan len, chỉ liếc xuống một cái, cúi đầu hôn nhẹ lên cái đầu xù lông của Tiểu Miêu khi cô trèo lên đùi .

Ánh mắt Tiêu Dã dừng ở Bùi Dữ, khi thấy món đồ trong tay thì sửng sốt:

“Khoan ! Anh Bùi, đan áo len ?”

Tiếng hét của khiến cả Cố Cẩn Hành sang . Hai bé mèo cũng đồng loạt đầu .

Bùi Dữ bình thản đáp: “Có gì ghê gớm , chỉ cần học thì cái gì cũng học .”

Cố Cẩn Hành ôm Tiểu Bình Quả về phía ghế sofa, nhẹ nhàng đặt bé lên.

“Học giới hạn, mai mốt cũng học để đan cho Tiểu Bình Quả một bộ đồ nhỏ.”

Bùi Dữ gật gù: “Cậu nhớ, cũng thể đan ít đồ nhỏ, phụ kiện cho Tiểu Miêu nữa.”

“Có thể đan cả túi, bao tay,” Cố Cẩn Hành đẩy kính, , “Thật nhiều món thể đan lắm.”

Tiêu Dã hai chuyện với mà như bàn chuyện quốc gia đại sự, bỗng cảm thấy... chút ngu ngốc vì nãy giờ cứ ngạc nhiên.

Nghe thì thấy cũng vui vui thật.

Chẳng lẽ đây là thú vui tao nhã?

Không lâu , Cố Cẩn Hành bếp nấu cơm trưa, Tiêu Dã tự giác theo phụ giúp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-318-hoc-khong-gioi-han.html.]

“Sắp ăn cơm , em hóa hình ?” Bùi Dữ xoa xoa gáy Tiểu Miêu, “Không thì sẽ ăn món ngon .”

Tiểu Miêu gật gật đầu, giơ hai tay xin bế.

Bùi Dữ bế cô bé lên, tới nhà vệ sinh tầng một giúp cô mặc đồ.

Sau khi Ôn Xu mặc đồ xong, cô bám dính lưng Bùi Dữ, nũng đòi cõng về.

Từ nhà vệ sinh phòng khách chỉ vài bước chân, còn đến ghế sofa thì cửa ngoài sân vang lên tiếng ồn ào.

“Có ai ở trong ? Là mới tới ?”

“Ra đây chút ! Bọn cần đăng ký thông tin!”

Nghe thấy tiếng động, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đều ngoài. Cả hai vẫn còn mặc tạp dề .

Bùi Dữ liếc họ một cái: “ với Xu Xu ngoài xem chút.”

Cố Cẩn Hành vẫn đang cầm cái vá, liền gật đầu, bếp tiếp tục nấu ăn.

Bùi Dữ nắm tay Ôn Xu mở cửa , ở bậc thang ngoài cánh cổng sắt.

Bên ngoài khá đông , đầy cả lối .

Khi họ thấy Bùi Dữ, dù là ai, nhưng ai nấy đều dè chừng, dám tỏ hung hăng.

Khí chất của Bùi Dữ quá khác biệt, chỉ cần đó thôi cũng khiến dè chừng.

Chẳng bao lâu, ánh mắt họ bắt đầu chuyển sang Ôn Xu bên cạnh. Khi thấy gương mặt xinh xắn của cô, thái độ của họ cũng dịu xuống nhiều.

Thời kỳ tận thế, thể chăm sóc bản sạch sẽ như , hoặc là bản mạnh, hoặc là mạnh bảo vệ.

Hai bên im lặng vài giây.

Một ngoài cổng cuối cùng lên tiếng:

“Chúng là nhân viên của căn cứ Vị Lai. Mỗi đến thành phố Kim Bảo đều một bản đăng ký đơn giản. Mong phối hợp.”

Ôn Xu ôm cánh tay Bùi Dữ, tò mò quan sát đám .

Tận thế khiến tài nguyên khan hiếm, điều kiện sống khắc nghiệt, nên đa sống sót đều da ngăm, đen sạm do thường xuyên ngoài nhiệm vụ.

Ôn Xu liếc một vòng, thấy phụ nữ nào, cũng mất hứng, đầu .

mới , cô cảm nhận ai đó đang chằm chằm .

Lúc đầu cô định mặc kệ, nhưng ánh mắt quá dai dẳng, khiến cô vui, ngẩng đầu lên lườm trả một cái.

Người vẻ giật , nhưng vẫn rời mắt.

Ôn Xu cũng chịu thua, lườm , chợt nhận gương mặt vẻ quen quen…

nhớ gặp ở .

Ánh mắt hung dữ ban đầu giờ chuyển thành nghi hoặc.

Không đợi cô nghĩ , Bùi Dữ nhẹ nhàng liếc về phía một cái. Ánh mắt đen thẳm như mực khiến da đầu tê rần, lập tức cụp mắt xuống.

Hạng .

Cũng dám chằm chằm bé mèo của .

Bùi Dữ nhàn nhạt thu ánh mắt . Loại , đến cả tư cách khiến tay cũng .

“Muốn đăng ký gì?” Bùi Dữ hờ hững hỏi, mắt liếc về phía lên tiếng.

Người ánh mắt quét qua, bỗng thấy căng thẳng, giữ bình tĩnh mà vẫn cứ run run.

Hắn hít sâu một hỏi:

“Các đến từ ? Trong nhà mấy ? Tên gì? Nam nữ? Dị năng là gì? Có gia nhập căn cứ Vị Lai của chúng ?”

 

Loading...