Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 316: Không Gặp Rắc Rối

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:11:13
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Xu nắm lấy tai , gằn giọng đe dọa:

“Thả em xuống ngay, là em c.ắ.n rụng tai luôn đấy!”

Bùi Dữ lập tức phối hợp thả cô xuống.

Vừa chạm đất, Ôn Xu trơn như cá lạch, thoắt cái chạy thẳng phòng đồ.

Sau khi cô xong đồ, Bùi Dữ gom hết đồ dùng trong phòng ngủ gian, bế cô xuống lầu, chuẩn lái xe đến chỗ ở mới.

Lần rời , khi thì nơi trở thành biệt thự mới xây xong .

Ngay khi họ rời , của căn cứ Vị Lai và căn cứ chính phủ liền đến thông báo cho những sống sót tản cư.

Khi tiếng gõ cửa, Hạ Duệ vẫn còn thắc mắc ai đến lúc . Vừa bước sân thì thấy của hai căn cứ lớn, họ liền mở cửa ngay.

Hạ Duệ âm thầm quan sát, hai bên nhân viên của căn cứ chính phủ và căn cứ Vị Lai cùng xuất hiện, đúng là chuyện hiếm .

Dù gì thì hai căn cứ bây giờ đang như nước với lửa.

Người của hai căn cứ rõ ràng ưa gì , thái độ đều lạnh nhạt, chỉ chuyện công việc.

“Hôm nay các rời khỏi đây. Ngày mai bọn sẽ bắt đầu thi công.”

“Nơi giờ phân cho nhóm của Bùi . Tốt nhất các nên điều, đừng tự chuốc phiền phức.”

Hạ Duệ sững , buột miệng hỏi:

“Thế còn Bùi Dữ và ?”

“Chuyện nên hỏi thì đừng hỏi.”

“Bọn thông báo . Ngày mai nếu còn thấy ai ở đây… thì đừng trách bọn mạnh tay.”

Nói xong, nhân viên hai bên liếc , hừ lạnh một tiếng lưng bỏ .

“Chuyện gì trời…” Trần Cạnh Chi cũng ngớ , “Bùi Dữ họ về đây nữa hả?”

Hạ Duệ đáp:

“Chắc họ định đập hết nơi xây từ đầu… Chúng cũng tìm chỗ ở mới ngay thôi, thể chậm trễ.”

Dù sống ở đây lâu, cũng quen và tình cảm, nhưng giờ rời thì vẫn đành chịu.

Không thì chỉ mất đồ, mà còn mất mạng.

Không chỉ nhóm họ, những dị năng giả lang thang khác tin dọn cũng đồng loạt kêu ca.

Có mấy kẻ cứng đầu còn định cãi , nhưng đến tên Bùi Dữ, bao nhiêu lửa giận lập tức tắt ngóm, cụp đuôi về phòng dọn đồ.

Suy cho cùng, mạng sống vẫn là quan trọng nhất.

Vì cái tên “Bùi Dữ”, chỉ trong một buổi chiều và đêm, cả thôn dọn sạch , còn sót ai.

Sáng hôm , chuẩn thi công.

Ba căn cứ lớn đều đầu tiên mặt. Cuối cùng tới cùng lúc, ngôi làng yên tĩnh gật gù hài lòng, bắt đầu thi công.

Có cạnh tranh thì mới áp lực, áp lực mới động lực.

Nhân viên căn cứ chính phủ và Vị Lai chia đôi mỗi bên, suốt ngày vì mấy chuyện nhỏ mà cãi ỏm tỏi, ai cũng , chẳng ai chịu nhường.

Cứ như nhường là thua thiệt .

hiệu suất việc thì cực kỳ cao.

Cãi thì cãi, c.h.ử.i thì chửi, nhưng tay vẫn việc nghỉ.

Tiêu Dã dậy sớm leo lên sân thượng xem, tay cầm ống nhòm hóng như xem phim.

Chỗ ở mới một ngày trang trí, giờ thành một tổ ấm ấm cúng.

Phòng khách đầy đủ nội thất, ghế sofa và t.h.ả.m lông trắng muốt, bàn bày hoa, ban công cũng trồng hoa, còn khu riêng cho bé mèo Bình Quả và Tiểu Miêu.

Sân thượng thì phủ đầy hoa tươi, bàn ghế là loại họ dùng nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-316-khong-gap-rac-roi.html.]

Mới chuyển đến nên Ôn Xu quen lắm, mấy hôm nay đều dậy sớm. Giờ cô đang trong phòng khách chải lông cho Tiểu Bình Quả.

Cố Cẩn Hành từ bếp bưng một đĩa bánh quy nhỏ:

“Họ bắt đầu xây đó, qua xem ?”

“Bên đó bụi lắm, với Xu Xu .” Bùi Dữ đáp, “Cậu với Tiêu Dã xem là .”

Lần qua coi là đủ . Khi nào bắt đầu xây nhà thật sự thì qua xác nhận bố cục và thiết kế.

“Được,” Cố Cẩn Hành đặt bánh quy xuống bàn, “Tiêu Dã chắc chắn là thích xem lắm.”

Ôn Xu nhổ lông mèo khỏi lược, ôm Tiểu Bình Quả lên hôn một cái:

“Tiểu Bình Quả cũng theo hả?”

“Để nó ở nhà với Xu Xu ,” Cố Cẩn Hành , “Bên đó bụi lắm, một vòng là lông trắng thành xám luôn.”

Ôn Xu tưởng tượng cảnh đó, bật :

“Vậy Tiểu Bình Quả ở nhà cho lành.”

Tiểu Bình Quả đùi cô, đôi tai lông xù khẽ rung, ngẩng đầu kêu một tiếng “meo~”

Lúc Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã cửa, Tiểu Bình Quả kêu gào chạy theo, nhưng bế lên nhét lòng Ôn Xu.

“Meo ngao~~”

Cố Cẩn Hành vỗ đầu nó:

“Hôm nay ngoan ở nhà, sẽ về sớm thôi.”

“Meo~”

Tiểu Bình Quả nghiêng đầu, mắt xanh biếc đầy vẻ ngơ ngác.

Ôn Xu vỗ về nó:

“Anh nhanh , lát nữa Tiểu Bình Quả đòi theo cho mà xem.”

Cố Cẩn Hành do dự chút thôi ý định dắt mèo , nhớ bên đó bụi mù mịt cũng ngán.

“Ở nhà ngoan, về sẽ cho ăn bánh cá.”

Ôn Xu nhỏ giọng trêu:

“Tiểu Bình Quả, lát nữa chị cho ăn xúc xích.”

“Meo…” Tiểu Bình Quả vẫy đuôi, chủ khỏi, mắt cứ dán cửa một lúc.

Ôn Xu lấy cây bánh cá cho nó ăn, nó lập tức đầu ăn ngấu nghiến.

“Cưng quá trời,” Cô xoa xoa cái đuôi nó, tiện tay lôi tai mèo của , búng một cái, lẩm bẩm:

“Mềm thật đấy… tai mèo sờ thích ghê.”

thật, lúc nào cũng thể sờ tai và đuôi mèo.

Bùi Dữ chỉ rửa xong cái chén , thấy đầu Ôn Xu mọc đôi tai mèo lông xù. Anh theo phản xạ cửa sổ.

Cửa sổ tầng một tối vì gần tường bên cạnh, ánh sáng , nên chỉ khi ai ngay đó mới trong.

Bùi Dữ tới, nhẹ nhàng nhéo tai mèo của cô, cô giật .

“Bé cưng, thu tai mèo ,” nhéo thêm cái nữa, xúc cảm mềm cực kỳ, “Chỗ tụi kiểm tra hết .”

Hai căn nhà bên cạnh còn ai ở, những chỗ khác cũng kịp kiểm tra.

Ôn Xu “hự” một tiếng thu tai , chớp mắt:

“Không ai thấy mà, em gây rắc rối …”

“Anh em gây rắc rối,” Bùi Dữ bật , “Chỉ là… lỡ thấy thì cũng của em.”

 

Loading...