“Ơ… chẳng sáng nay chính phủ đến bàn chuyện xong ? Giờ gì nữa?”
Hay là họ gấp quá nên mang thêm vật tư tới?
“ thấy trong túi họ mang theo tài liệu gì đó… liệu họ ký một thỏa thuận khác với Bùi Dữ ?”
Tuy đều hợp tác với Bùi Dữ, nhưng hợp tác hiệu lực thì vẫn phụ thuộc việc Bùi Dữ chịu theo .
Những bản hợp đồng đó khả năng ràng buộc Bùi Dữ.
Nói trắng là chỉ là lấy vật tư và quyền lợi để lấy lòng , mong chút dè chừng mà thôi.
Nếu chính phủ lén ký một thỏa thuận khác với Bùi Dữ, thì căn cứ bọn họ bên chẳng sẽ gặp nguy hiểm ?
“Để báo cáo với Quyền Phong,” Cố Dư quan sát nhóm chính phủ , “Nếu họ thực sự hợp tác khác thì chẳng cần đến giờ .”
Chính phủ chắc chắn họ đang ở đây. Nếu cố ý đuổi theo thì kiểu gì hai bên cũng sẽ gặp .
Cố Dư nghi ngờ: “Những mới đến mặt mũi đều lạ hoắc, là mấy sáng nay đến đàm phán với Bùi Dữ.”
Lúc chính phủ đến gặp Bùi Dữ sáng nay, bên căn cứ Vị Lai cho chụp ảnh tư liệu lưu trữ.
Khi Quyền Phong nổi giận trong phòng họp, cho xem ảnh .
Nghe Cố Dư , mấy cũng thấy khó hiểu, nhưng nghĩ mãi cũng , nên dứt khoát nghĩ nữa cho đỡ rối.
Trời cũng muộn, nhóm Cố Dư vội về căn cứ, đến cửa gọi lên văn phòng Quyền Phong.
Cố Dư báo cáo bộ tình hình: việc đàm phán thành công, việc chính phủ tham gia xây dựng và cả chuyện họ tìm đến Bùi Dữ một nữa.
Quyền Phong suy nghĩ một hồi : “Dạo theo sát phía chính phủ, đặc biệt là mấy cấp cao, xem gì bất thường . Ngoài , cố gắng tìm cách liên hệ với các dị năng giả chúng cài bên trong.”
Hồi còn chiến tranh, khi chính phủ đột ngột rút khỏi chiến tuyến đang thắng, Quyền Phong thấy gì đó .
Giờ nghĩ , khi chính bên trong họ vấn đề.
Nếu giả thuyết đúng thì tìm cách nuốt trọn thôi.
Dù thì, ai mà chẳng thêm địa bàn chứ.
---
Lúc , bên Tân Nam cũng khác gì bên căn cứ chính phủ.
Không họ từ tin rằng chính phủ tham gia xây dựng khu biệt thự mới, nên đến, trong hợp đồng cũng thêm hẳn một điều khoản mới, còn tăng thêm vài quyền lợi.
Cố Cẩn Hành xem qua, thấy vấn đề gì nên mang lên tầng tìm Bùi Dữ quyết định.
Lúc đó Bùi Dữ định lên giường nghỉ, tiếng gõ cửa thì mặc áo thun mở.
Trên còn phảng phất nước, giọng khàn khàn trầm thấp: “Có chuyện gì thế?”
“Tân Nam tới .” Cố Cẩn Hành đưa cho hai tờ giấy. “ xem qua , cả.”
Bùi Dữ nhận lấy, lướt qua gật đầu: “Được, bảo họ bắt đầu thi công từ ngày . Ngày mai chuyển hết đồ sang nhà mới.”
Cố Cẩn Hành gật đầu: “Ok.”
Lúc hơn 12 giờ đêm. 0:05 phút, hợp đồng với Tân Nam chính thức hiệu lực.
Tiêu Dã ngáp cố gắng đưa khách cổng. Đợi họ rời khỏi, chút khách sáo đóng cửa “rầm” một cái, khóa , phòng khách tính ngủ.
Sáng sớm hôm , hửng nắng, Ôn Xu tỉnh dậy.
Tối qua cô ngủ ngon lắm, mơ mấy thứ kỳ quặc, lúc thì trốn chạy, lúc thì đói bụng tìm đồ ăn, mệt đói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-315-ro-rang-la-anh.html.]
Tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì hết.
Cô thừ một lúc, dụi mắt, định vươn một cái thì… duỗi .
Không từ bao giờ, Bùi Dữ quen ôm cô chặt lúc ngủ, n.g.ự.c áp lưng, kiểu ôm cực khít.
Kiểu như đang ôm một con gấu bông cỡ lớn .
Lúc đầu cô quen, thành ôm là ngủ ngon.
Tất nhiên, ngủ ngon với cô chỉ là ngủ muộn tí thôi.
“Sao dậy sớm thế?” Giọng Bùi Dữ vang lên bên tai, khàn khàn và trầm, “Đói ?”
Nói xong, tay đang ôm eo cô khẽ di chuyển lên bụng, len trong áo xoa xoa nhẹ.
“Hôm nay chuyển nhà mà?” Bụng xoa ấm áp, Ôn Xu thấy dễ chịu, “Chưa đói .”
Bùi Dữ dụi đầu cổ cô, nhắm mắt : “Không vội. Giờ chắc Cẩn Hành còn dậy .”
Nắng mới lên, trời bên ngoài còn sáng hẳn.
Hôm nay Ôn Xu tỉnh táo hơn hôm. Cô vỗ vỗ tay : “Thả em một chút .”
Bùi Dữ nhắm mắt mở , bóp bóp bụng cô một cái, giọng lười biếng: “Ngủ thêm với một lúc.”
“Anh ngủ lúc mấy giờ đấy?” Ôn Xu xoay khó khăn, chọt chọt mí mắt , “Buồn ngủ lắm ?”
“Gần 12 giờ mới ngủ.” Bùi Dữ kéo tay cô đặt lên eo , hôn nhẹ lên má cô, “Ngủ thêm mà.”
Ôn Xu chớp mắt: “Rồi, ngủ chút nữa.”
Rảnh rỗi gì, cô bắt đầu đếm lông mi của Bùi Dữ, đến lông mày, đếm chán thì tự ru ngủ tiếp.
Lần nữa tỉnh dậy, gần 11 giờ. Ánh nắng ngoài cửa sổ chói qua cả rèm, lấp ló rọi phòng.
Cô dậy trong tình trạng đầu óc mơ màng, choáng.
Ôn Xu ôm chăn một lúc thì Bùi Dữ từ nhà tắm bước , cầm khăn mặt lau mặt cho cô.
Tỉnh táo hơn chút, cô càu nhàu: “Tại hết đó. Em định dậy sớm mà.”
Giờ thì ngủ thẳng đến trưa.
Bùi Dữ bật : “Không . Chuyển nhà cũng chỉ cần một chuyến.”
Lúc Ôn Xu còn đang ngủ nướng, Bùi Dữ xuống lầu dọn sạch thứ, cho hết gian.
Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành qua nhà mới để xem bố cục, tính toán sắp xếp nội thất cho hợp lý.
Ôn Xu xoa mặt, đổ xuống, ngáp một cái, mặt vùi gối mềm.
Bùi Dữ sững cô, chọc nhẹ má trắng hồng của cô: “Còn ngủ tiếp ?”
“Không cử động,” cô giọng lười biếng, “Em cảm thấy vẫn ngủ đủ.”
Bùi Dữ bế cô lên luôn, vỗ vỗ m.ô.n.g cô: “Lần để em ngủ lố nữa.”
“Rõ ràng là tại !” Ôn Xu đầu c.ắ.n tai một cái, “Hại em ngủ thêm giấc nữa.”
Bùi Dữ dừng bước, : “Vậy để đồ cho em nhé? Em khỏi động tay.”
Ôn Xu xong câu đó, mắt mở to: “Không cần !”