Họ dọn dẹp sơ qua rừng.
Cố Cẩn Hành ăn trưa nên cùng.
Việc của căn cứ Vị Lai sắp đến, phía chính phủ từ sớm .
Trước , Quý Ngộ Phong chắc chắn trực tiếp qua đây .
giờ mối quan hệ giữa chính phủ và phía Bùi Dữ đang khá nhạy cảm. Hơn nữa, sáng nay Tiêu Dã liên lạc với Quý Ngộ Phong, nên họ quyết định để hôm mới đến.
Vừa rừng, Tiêu Dã nhanh tay bắt hai con gà rừng, chẳng cần Bùi Dữ tay.
Mục đích Bùi Dữ theo cũng hẳn để săn, chủ yếu là dẫn Ôn Xu dạo một vòng.
Tiêu Dã hai tay mỗi tay cầm một con gà, vui vẻ :
“Hôm nay may quá! Vậy tụi về nhé?”
“Cậu cứ về ,” Bùi Dữ nắm tay Ôn Xu, “Bọn dạo chút .”
Tiêu Dã giờ còn ngốc như xưa, cũng hiểu hai họ hẹn hò riêng.
“Vậy về ,” Tiêu Dã ngẩng đầu qua tán cây lên bầu trời, hỏi: “Tối nay hai về ăn cơm ?”
Bùi Dữ liếc một cái, buồn :
“Không ăn ở nhà thì ăn giờ?”
Chỗ xung quanh, kể cả trong căn cứ Vị Lai, mấy quán ăn .
Tiêu Dã , Bùi Dữ nắm tay Ôn Xu thong thả theo xuống núi.
Không lâu , bóng dáng Tiêu Dã khuất.
Ôn Xu tung tăng giẫm chân nền đất ẩm, chơi vui cực kỳ.
“Bọn ?”
“Không chỗ cụ thể,” Bùi Dữ giúp cô chú ý đường , “Dạo chơi chút thôi. Dạo cũng ít ngoài.”
Ôn Xu “ừm” một tiếng hỏi thêm gì.
Trời hôm nay hanh khô, gió thổi cũng mang theo chút nóng nực, nhưng cơ thể Ôn Xu hàn nên thời tiết thế đối với cô khá dễ chịu.
Đi tới chân núi, qua một cánh đồng, thể thấy bên là vài dãy nhà, thấp thoáng vài bóng còn sống sót.
Ngôi làng thật lớn, nhà nào cũng sân, giống như biệt thự nhỏ tự xây, chỉ là vẫn giữ kiến trúc truyền thống kiểu nhà lầu.
Nếu phá xây thì đúng là một dự án lớn.
Họ vòng qua cánh đồng, chậm rãi một vòng. Ôn Xu mệt , thụp xuống đất nữa.
Cô chọc chọc nền đất, mặt đất bê tông cứng nóng vì nắng:
“Mệt quá, nổi nữa.”
“Anh cõng em nhé,” Bùi Dữ xuống mặt cô, “Lại đây, bé ngoan.”
Ôn Xu ngẩng mặt suy nghĩ, túm áo :
“Hay tụi đây một lát , em ngắm hoàng hôn.”
Bùi Dữ luôn chiều theo ý của bé mèo con nhà , nên đồng ý ngay.
Thế là hai bệt luôn đường nhỏ giữa cánh đồng, cảm nhận làn gió nhẹ thoảng qua.
Không mái nhà che, đầu chỉ là bầu trời xanh trong và vài chú chim nhỏ bay ngang. Cảm giác gần gũi thiên nhiên như thế , chỉ khi thực sự trải nghiệm mới hiểu sự thư giãn và dễ chịu đến thế nào.
So với việc xem tài liệu phim tài liệu thiên nhiên, cảm xúc thật vẫn là gì sánh .
Trong khí nhẹ nhàng , hợp để trò chuyện.
“Xu Xu, em thích hoa nào nhất?” Bùi Dữ nghiêng đầu hỏi, thấy tóc cô gió thổi rối tung, bèn lấy kẹp tóc kẹp gọn lên giúp cô.
“Em thấy hoa nào cũng thích mà,” Ôn Xu thấy lạ tự nhiên hỏi , hừ nhẹ một tiếng: “Anh hỏi câu còn gì, quên ?”
Bùi Dữ : “Anh nhớ mà.”
“Vậy còn hỏi …” Ôn Xu nghiêm túc nghĩ một chút, “Nếu bắt buộc chọn, chắc là hoa hồng.”
Hoa hồng rực rỡ và nổi bật, giữa muôn vàn loài hoa vẫn luôn thu hút ánh đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-309-nguoi-anh-yeu-nhat-la-em.html.]
“Vậy màu nào em thích nhất?” Bùi Dữ đoán: “Hồng đậm hồng phấn?”
Ôn Xu do dự một chút gật đầu.
Trong tất cả màu sắc, cô thích nhất là hồng nhạt.
Cô tò mò sang: “Tự nhiên hỏi mấy chuyện ?”
“Chỉ là hiểu Xu Xu thêm chút thôi, ?” Bùi Dữ nhẹ.
Ôn Xu chớp mắt: “Vậy em cũng thêm nhé! Em còn thích kem, bánh, sữa, kẹo…”
Bùi Dữ đưa tay bịt miệng cô, bật :
“Cái đó thì , khỏi kể.”
“Thế còn thì ?” Ôn Xu tò mò hỏi, nếu lúc tai mèo chắc chắn vểnh cao vì hứng thú, “Anh thích gì?”
Thật nghĩ , cô từng thấy Bùi Dữ đặc biệt hứng thú với thứ gì.
Bùi Dữ đang nghịch vài cọng cỏ ven đường, nghiêng đầu cô, giọng dịu dàng:
“Anh yêu nhất là Xu Xu.”
Chỉ một câu thôi, Ôn Xu tít mắt, ôm tay lắc lắc:
“Anh đang gì đấy?”
“Nhẫn,” Bùi Dữ khéo tay, nhanh chóng đan xong một chiếc nhẫn cỏ, đúng kích cỡ ngón áp út của Ôn Xu, “ thô, đừng đeo nhé.”
Ôn Xu giơ tay đeo nhẫn lên, mắt long lanh rạng rỡ:
“Em thích mà, đeo cho em .”
Bùi Dữ ngần ngừ:
“Có thể sẽ trầy tay đấy.”
“Không ,” Ôn Xu giục, “Em đeo.”
Thế là Bùi Dữ đeo chiếc nhẫn cỏ mộc mạc tay cô, khít.
“Màu nổi ghê ha,” Ôn Xu cúi , ngẩng lên hỏi, “ ?”
Bùi Dữ giơ tay so:
“Vốn dĩ em trắng .”
Da Bùi Dữ trắng lên nhiều, nhưng so với Ôn Xu vẫn còn chênh lệch rõ rệt, càng khiến làn da cô thêm trắng và mịn màng.
“Mặt trời còn lâu mới lặn,” Bùi Dữ nắm tay cô, kéo cô dậy về phía vài bước, “Tụi tìm chỗ đợi.”
Hai cạnh đường nhỏ, Ôn Xu xổm lâu quá nên chân bắt đầu tê, khó chịu.
Bùi Dữ thấy cô xoa chân, ngay là tê:
“Đặt chân lên đùi , bóp cho.”
Ôn Xu gác một chân lên đùi , còn chân thì tự cúi xuống xoa.
Đến gần hoàng hôn, nhiệt độ cũng dần dịu xuống.
Khi mặt trời lặn, cả bầu trời chuyển sang sắc cam hồng, hòa với màu xanh thẳm còn sót .
Ánh hoàng hôn dịu dàng rọi lên đôi tình nhân bên , chiếu sáng cả chiếc nhẫn cỏ màu xanh tay Ôn Xu.
Mặt trời lặn hẳn, Bùi Dữ cõng Ôn Xu về nhà chuẩn ăn tối.
Trên đường về, họ gặp ai khác.
Sau cuộc chiến giữa ba căn cứ lớn, chỉ trong hai ngày tình hình định . Những sống sót quanh chỗ Bùi Dữ, gần một nửa gia nhập căn cứ.
Vì thế, nơi họ ở trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Ăn tối xong, nghỉ ngơi như thường lệ.
Sáng hôm , của căn cứ chính phủ đến.
Lần Quý Ngộ Phong, mà là một phụ nữ sống sót cử tới. Cô ăn mặc chỉnh tề, khí chất dịu dàng, trông giống như chuyên phụ trách đàm phán.