Nghe thấy ba chữ "căn cứ Vị Lai", mắt Ôn Xu lập tức sáng rực lên. Cô nghiêng chằm chằm cửa, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Bùi Dữ kéo đầu cô :
“Bọn họ sắp .”
Vừa dứt lời, mấy của Cố Dư xuất hiện cửa.
Cố Cẩn Hành dậy đón tiếp, khi hai bên chào hỏi xong, bếp chuẩn .
“Anh Bùi, chúng đến là thật lòng xin .”
Cố Dư lấy một bản danh sách nhận chính thức, đẩy về phía Bùi Dữ, giọng điệu thành khẩn:
“Đây là thiện ý của chúng . Anh xem qua , nếu bất kỳ góp ý chỉnh sửa gì, chúng đều sẽ tiếp thu nghiêm túc.”
Lần căn cứ Vị Lai cử bốn đến, chỉ Cố Dư xuống, ba còn thì lúng túng cô , dám , cũng gì, gần như cảm giác tồn tại.
Ôn Xu ngẩng đầu qua vài , phát hiện đều là lạ, từng gặp.
Bùi Dữ thấy cô chằm chằm mấy , nghiêng đầu gọi khẽ tên cô, đặt tay cô một viên kẹo sữa.
Sự chú ý của Ôn Xu kéo , cô cúi đầu bóc giấy kẹo.
Bản danh sách nhận thêm hai điều mới so với bản mà Tiêu Dã từng mang về. Một trong đó là:
[Cung cấp rau củ tươi và thịt đúng hạn, ít nhất 10 cân mỗi tuần. Thời gian bắt đầu: Tính từ ngày tòa nhà mới xây xong và ở. Nếu tòa nhà mới ở quá một tháng, việc cung cấp sẽ dừng .]
Phía còn ghi rõ tên của những sẽ cung cấp, bao gồm Bùi Dữ và những liên quan.
Điều khoản mới thứ hai là:
[Cung cấp tinh hạch đúng hạn mỗi tuần, tổng 30.000 cái mỗi tuần.]
Những nội dung còn thì tối qua Bùi Dữ, Ôn Xu và Cố Cẩn Hành xem qua nên cần coi kỹ.
Lúc Cố Cẩn Hành bưng từ bếp , đặt khay lên bàn, đưa một ly cho Cố Dư.
Thấy đến, Bùi Dữ đưa danh sách cho xem.
Cố Cẩn Hành xuống cạnh Bùi Dữ, lướt qua danh sách nhanh :
“Có mấy chỗ ghi rõ thời gian hiệu lực dài hạn.”
Cố Dư giải thích:
“À, hai điều đó chỉ hiệu lực từ khi nhà mới thành và ở. Ý là chỉ cần còn ở đó, thì chúng sẽ cung cấp như hứa.”
Cố Cẩn Hành đẩy gọng kính:
“Nên ghi rõ ràng , tránh hai bên xảy hiểu lầm. Cô thấy ?”
Thật đây cũng là căn cứ Vị Lai cố ý để đường lui cho .
Cố Dư gật đầu:
“Chắc chắn . Sau khi về sẽ sửa và đóng dấu bản mới... Bản nhận , thấy chứ?”
Cố Cẩn Hành trả lời mà hỏi :
“Về vị trí xây nhà mới, bên các cô định đặt ở ?”
Cố Dư đáp:
“Tạm thời định là gần căn cứ Vị Lai, nếu đồng ý, vài ngày tới sẽ cho qua xây dựng.”
Cố Cẩn Hành mỉm , cô :
“Bên chúng quyết định xong. Xây ngay tại thôn , phá hết mấy tòa nhà xung quanh. Đất ở đây, bao gồm cả cánh đồng và rừng phía , đều thuộc về chúng .”
Cố Dư bất ngờ, nhíu mày.
Dù ai cũng ngầm thừa nhận đất là của nhóm Bùi Dữ, nhưng giờ ba căn cứ lớn vẫn sang đây lấy gỗ, săn thú, thí nghiệm động vật… Dù phép rõ ràng, nhưng nếu khéo léo, thì vẫn tranh thủ .
Giờ mà chính thức phân đất cho nhóm Bùi Dữ, thì bên họ sẽ còn cớ gì sang đây nữa. Đối với căn cứ Vị Lai, đây là một tổn thất lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-308-nhan-loi.html.]
Trước đây Quyền Phong mới chịu nhận cung cấp thịt định kỳ vì bên họ còn núi để săn bắt.
Cố Dư suy nghĩ đáp:
“Chuyện cần hỏi cấp .”
Thực cô nhanh chóng thành thỏa thuận, phần vì thiện cảm với Ôn Xu, phần vì khu đất vốn ngầm thuộc về Bùi Dữ . Làm rõ sớm cũng cho cả hai bên.
Chỉ là cô thể tự quyết .
“Được,” Cố Cẩn Hành gật đầu, “Giờ chúng bàn đến chi tiết bố cục và lượng phòng ở.”
Người đến tận nơi , thì gì cần cứ hết một lượt, đỡ qua nhiều .
Việc đàm phán thế luôn do Cố Cẩn Hành xử lý. Mọi thống nhất đó , nên từ đầu đến giờ Bùi Dữ gì, chỉ yên lặng, nhưng ai dám xem nhẹ sự hiện diện của .
Tiêu Dã thì tách riêng một bên, khoanh tay, trông như vệ sĩ dễ chọc.
Khi bàn đến chuyện xây dựng, mới phát hiện còn nhiều chi tiết cần thảo luận.
Cứ thế, thời gian trôi qua.
Hầu như chỉ Cố Cẩn Hành , Cố Dư .
Ban đầu Ôn Xu còn chăm chú , mười phút thấy chán, cô dựa đầu vai Bùi Dữ, nắm tay nghịch.
Có lạ nên Tiểu Bình Quả cũng loạn, chỉ ngủ ở giữa cầu thang phòng khách, “ngầu”.
Bùi Dữ nghiêng đầu cúi xuống nhỏ với cô:
“Em ngoài dạo một lúc ?”
Ôn Xu lắc đầu, thì thầm tai :
“Em uống sữa.”
Bùi Dữ bật , xoa tay cô:
“Anh bếp lấy cho.”
“Cảm ơn Bùi Dữ!” Ôn Xu cúi đầu lục bàn :
“Em cũng tìm gói khoai tây chiên…”
Ngoài Cố Dư và Cố Cẩn Hành đang tập trung trao đổi, những còn lập tức để ý khi thấy Bùi Dữ dậy.
Ba cùng Cố Dư vẻ khá căng thẳng.
Không họ nhát gan, mà vì cái tên Bùi Dữ thật sự đáng sợ. Nhất là vụ một tiêu diệt mấy trăm , suốt một thời gian dài ai trong căn cứ dám dù chỉ một câu.
Cũng may chỉ ngang qua.
Thật bếp chỉ dừng vài giây, đó .
Mọi thấy cầm ly đồ uống, ai cũng liếc đầy tò mò.
“Em tìm loại khoai tây chiên em thích ?” Bùi Dữ xoa đầu Ôn Xu, đưa ly sữa cho cô, “Có đá đấy, uống từ từ thôi.”
“Vị tôm cay nè.” Ôn Xu mở túi, lấy một miếng đưa đến miệng , “Anh ăn ?”
Bùi Dữ thích ăn vặt lắm, nhưng vẫn ăn một miếng cho vị.
Gói khoai to như , Ôn Xu ăn hết, phần còn đều Tiêu Dã “xử lý”.
Cuộc thảo luận giữa Cố Cẩn Hành và Cố Dư kéo dài từ phòng khách sang đến thư phòng, mãi đến hơn 3 giờ chiều mới xong, trưa cũng kịp ăn.
Lần Cố Dư cùng những sống sót khác nên thời gian trò chuyện riêng với Ôn Xu, chỉ trao đổi ánh mắt một cái khi rời .
“Bọn họ tới bất ngờ thật,” Tiêu Dã duỗi , “Trên đường về là gặp họ . Gà rừng còn kịp bắt nữa.”
Bùi Dữ đáp:
“Vậy càng , tụi cùng luôn.”