Lần Tiêu Dã nhảy từ cửa sổ mà hẳn bằng cửa chính.
Sau khi , Cố Cẩn Hành cũng bế Tiểu Bình Quả xuống lầu.
Dạo gần đây, dày của Tiểu Bình Quả , cứ mệt mỏi, chẳng buồn chơi đùa gì. Dù Cố Cẩn Hành bế, bé cũng chẳng phản ứng gì.
Ôn Xu tiến gần xoa đầu Tiểu Bình Quả, như thường lệ vẫn quên khen ngợi bé.
Cô hỏi:
“Tiểu Bình Quả vẫn còn tiêu chảy ?”
“Hôm nay đỡ nhiều ,” Cố Cẩn Hành hai hôm nay lúc nào cũng căng thẳng, giờ mới thở phào một chút. “Cho uống thêm hai hôm t.h.u.ố.c nữa là chắc .”
Anh quanh phòng khách, hỏi:
“Tiêu Dã lấy tin tức ?”
“Ừ.” Bùi Dữ dậy, lấy một hộp t.h.u.ố.c nhỏ đưa cho . “Một loại t.h.u.ố.c cấp bách dành cho mèo.”
“Cảm ơn.” Cố Cẩn Hành .
Giờ mỗi ngày là lúc nghỉ ngơi, nhưng từ khi tin chiêu mộ từ ba căn cứ lớn, ai cũng thấy bất an, chẳng ai ngủ , nên ở phòng khách tán gẫu cho đỡ buồn.
Ôn Xu thì ngủ tới tận chiều mới tỉnh, giờ buồn ngủ chút nào.
Cố Cẩn Hành ôm Tiểu Bình Quả xuống, vuốt ve lông bé :
“Bây giờ còn đ.á.n.h nữa, chắc dăm bữa nửa tháng Cố Dư sẽ ghé qua.”
“Thật hả?” Ôn Xu chớp chớp mắt. “Căn cứ Vị Lai vẫn còn nợ tụi cả đống chuyện giải quyết mà.”
Bùi Dữ kéo cô lòng, :
“Ra là Xu Xu vẫn quên mấy chuyện đó.”
“ đó.” Ôn Xu mắt sáng lên. “Em đang nghĩ nếu thể xây nhà thì quá, vườn hoa với cả vườn rau luôn thì càng tuyệt.”
Cố Cẩn Hành :
“Tất nhiên là . Căn cứ Vị Lai và căn cứ chính phủ chắc chắn sẽ cử đến hỗ trợ.”
Dù thời gian gần đây bọn họ ít xuất hiện, nhưng từng họ “dằn mặt” thì chẳng ai dám gây sự thứ hai.
Bùi Dữ cúi xuống xoa mặt Ôn Xu:
“Xu Xu còn ý tưởng nào nữa ?”
Ôn Xu nghĩ nghiêm túc:
“Em mỗi nơi trong nhà đều ghế sofa, để khi mệt là thể xuống ngay.”
Câu khiến cả Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành đều bật .
“ là bé mèo lười.” Bùi Dữ dịu dàng gõ nhẹ đầu cô, “ cũng dễ thôi, lo .”
Cố Cẩn Hành hỏi Bùi Dữ:
“Còn thì ? Có kế hoạch gì ?”
Thật Bùi Dữ nghĩ xong từ lâu:
“Xây ba toà nhà liền kề, sân và sân thượng, chia ở riêng.”
Nghe , Cố Cẩn Hành chẳng lấy ngạc nhiên:
“ cũng đoán cỡ đó. Ở riêng cũng .”
Hai chuyện tự nhiên, còn Ôn Xu thì thắc mắc.
“Vậy ... còn ăn cơm chung nữa ?” Cô ngập ngừng hỏi. Cảm giác sống riêng sẽ lạ lẫm.
Bùi Dữ :
“Có thể xây ba căn sát , dùng chung một sân. Vẫn gặp như thường.”
Lần xây nhà mới là để ở lâu dài, kiểu ở tạm chuyển nữa.
Mỗi cũng sẽ cuộc sống riêng, hoặc yêu, nên nhất là phân khu rõ ràng ngay từ đầu, để tránh phiền phức về .
Ôn Xu tưởng tượng trong đầu, vẫn lăn tăn:
“Ba toà nhà đó... sát luôn hả?”
Cố Cẩn Hành gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-305-tien-the-nhan-mot-cau.html.]
“Cũng tệ. Nếu cần, thể nối bằng hành lang chung ở giữa.”
Xung quanh trồng thêm cây cao để chắn mưa gió, giảm tiếng ồn, bảo vệ sự riêng tư, khá hợp lý.
Tuy nhiên, lựa chọn địa điểm phiền, vì nếu xây trong nội thành thì khó mà trồng cây.
Thật chỗ họ đang ở bây giờ là hợp lý nhất, đập hết nhà cũ, xây từ đầu, cả vùng sẽ thực sự là của họ, kể cả ruộng đồng và núi phía .
Cố Cẩn Hành càng nghĩ càng thấy hợp lý, liền suy nghĩ đó.
“Vậy tụi dọn chỗ khác một thời gian ?” Ôn Xu nép lòng Bùi Dữ, lấy tay đặt lên bụng , cảm giác ấm áp. “Sẽ sang căn cứ Vị Lai ở tạm ?”
“Không cần .” Bùi Dữ nhẹ nhàng xoa bụng cô qua lớp quần áo, “Bên đó còn nhiều chỗ trống, cứ chọn một căn tạm ở là . Xa ba căn cứ lớn một chút thì yên tĩnh hơn.”
Họ trò chuyện hơn một tiếng, đó Cố Cẩn Hành bế Tiểu Bình Quả giờ đang buồn ngủ díp mắt lên lầu.
Đêm nay, với nhiều , chắc chắn là một đêm ngủ.
Bùi Dữ là trực đêm hôm nay.
Anh tựa cằm lên đầu Ôn Xu:
“Em buồn ngủ ?”
“Chưa .” Cô lắc đầu đẩy , “Anh đừng đè lên tóc em!”
Bùi Dữ , hôn nhẹ lên má cô:
“Mệt thì bảo nhé.”
Ôn Xu thành thạo lấy bộ xếp hình chơi:
“Ừm ừm.”
Bộ cô chơi nhiều nên giờ quen tay. Có trẻ con một chút, nhưng g.i.ế.c thời gian thì vẫn .
Khi Tiêu Dã , cảnh đầu tiên thấy là cặp đôi đang trong phòng khách, ấm cúng.
Khác hẳn với , trực đêm lủi thủi một .
Bùi Dữ ngẩng đầu lên, hỏi:
“Về ? Tình hình ?”
Tiêu Dã trả lời:
“Rất đông, cổng ba căn cứ chật ních , chen ghê luôn. định xem họ đăng chiêu mộ gì, mà chen quá trời, thấy gì cả.”
Cậu nghĩ đến cảnh tượng đó mà rùng , mấy sống sót đó trông còn đáng sợ hơn cả zombie.
Bùi Dữ ngẩng đầu liếc một cái:
“Có thương ?”
“Không. cũng sợ lẫn trong đám sẽ kẻ chơi bẩn nên ở ngoài rìa.”
Tiêu Dã xuống đối diện, lấy từ túi một tờ giấy và một gói kẹo:
“Cố Dư thấy nên nhờ đưa mảnh giấy và gói kẹo, giấy là danh sách xin của căn cứ Vị Lai, kẹo là gửi cho Xu Xu.”
Ôn Xu mừng rỡ, định nhận lấy thì Bùi Dữ giành .
“Để xem .” Anh kiểm tra gói kẹo, qua vẻ , “Dù gì cũng là đồ qua tay khác, ăn vẫn thấy lo.”
Ôn Xu do dự:
“Vậy bỏ ?”
Bùi Dữ xoa đầu cô:
“Không cần vứt. Mình để riêng , cất trong gian.”
“Được.” Ôn Xu vốn thiếu kẹo, nhưng vì đây là quà của Cố Dư nên cô nỡ vứt. “Vậy giữ giùm em nhé.”
Bùi Dữ lấy một cái hộp nhỏ, cho kẹo , dán nhãn “Quà Cố Dư tặng”, cất một góc trong gian lưu trữ.
Tiêu Dã hành động của Bùi Dữ, cảm khái:
“Anh Bùi dạo cẩn thận quá ha. cũng , cũng nhận gói đó qua lớp áo, chạm tay trực tiếp.”
Bây giờ tuy thứ vẻ yên bình hơn lúc đầu tận thế, nhưng thật càng nguy hiểm.
Bùi Dữ thể cẩn thận vì một khi con còn lo sống c.h.ế.t hàng ngày, thì rảnh rỗi nghĩ đủ thứ chuyện.
“À đúng .” Tiêu Dã tháo áo khoác định lát nữa mang bỏ, “Không chỉ Cố Dư thấy , cả Quý Ngộ Phong cũng gặp. Anh nhắn một câu: Hà Văn Hi tìm thấy, hiện tại đang theo dõi.”