Ôn Xu khen thì , nhưng đang đắp mặt nạ, là mặt nạ lệch ngay.
Bùi Dữ gõ nhẹ lên trán cô:
“Chỉ mở to mắt thôi, đừng , là mặt nạ xô lệch.”
Ôn Xu mở to mắt, đôi mắt xinh chút lưỡng lự:
“Bùi Dữ, cái tinh chất hình như sắp chảy xuống cổ áo em .”
Nghe cô , Bùi Dữ mới để ý thấy lớp tinh chất lấp lánh cổ cô đang chảy dần xuống, thấm cổ áo.
Tay lúc cũng tinh chất, cảnh đó nhịn bật , rút khăn giấy lau sạch.
Chỉ một cái mặt nạ thôi mà khiến cả hai luống cuống.
Ôn Xu thấy thì cũng theo, nhưng vì mặt nạ nên chỉ trợn tròn mắt chịu trận.
Bùi Dữ rút một tờ khăn giấy, giúp cô lau vùng cổ:
“Mặt nạ màu hồng nhạt, Xu Xu soi gương xem ?”
"Muốn!" Ôn Xu tò mò lắm, “Có kỳ ?”
Bùi Dữ đưa gương cho cô:
“Không , dễ thương mà.”
Ôn Xu cầm gương lên, thấy ngay một khuôn mặt phấn hồng đáng yêu. Không cần , chỉ thấy nổi bật nhất là đôi mắt to và đôi môi hồng dễ thương nhô từ lớp mặt nạ.
“Nhìn buồn quá...” Ôn Xu chớp chớp mắt, mấy cái mặt nạ khác bàn, đó liếc Bùi Dữ.
Bùi Dữ nhướng mày:
“Anh đắp .”
“Để em đắp cho!” Ôn Xu nhét cái gương tay , hí hửng chọn mặt nạ, “Em sẽ chọn cái nhất cho nha.”
Bùi Dữ :
“Hồi nãy ai dơ tay?”
“Bây giờ đổi ý !” Ôn Xu vui vẻ chọn một cái mặt nạ gói trắng, giơ lên hỏi nghiêm túc, “Không ?”
Bùi Dữ bóp nhẹ gáy cô, giọng nghiêm cũng chẳng đùa:
“Được chứ.”
“Vậy đắp cái nha!” Ôn Xu giơ gói mặt nạ lên che nửa khuôn mặt, chỉ còn thấy đôi mắt màu hổ phách, “Được ?”
Bao bì chẳng gì đặc biệt.
Bùi Dữ thấy cô vẻ thích cái , liền gật đầu.
Nói là chọn cái nhất, mà bao bì quá đơn giản. Anh nghi ngay là cô đang bày trò.
Quả nhiên, khi mở bao thì hóa miếng mặt nạ bên trong màu đen.
Bùi Dữ Ôn Xu, nhướng mày hỏi:
“Em đây là cái nhất hả?”
“ !” Ôn Xu nhịn , giật lấy miếng mặt nạ, “Để em dán cho !”
“Chắc chắn đắp cái ?” Bùi Dữ bóp nhẹ cổ cô, cúi đầu hỏi.
Ôn Xu chẳng sợ gì:
“Anh thích ? Vậy em chọn cái khác nhé...”
Bùi Dữ lớp mặt nạ nhăn nhúm mặt cô:
“Thôi, cái cũng .”
Dù gì cũng thể “trả thù” .
“Vậy em đắp nhé, nhắm mắt .” Ôn Xu lấy miếng mặt nạ , hai tay ướt đẫm, “Sắp dán nè.”
Bùi Dữ nhắm mắt, chẳng bao lâu cảm thấy lớp mặt nạ mát lạnh áp lên mặt.
Ôn Xu đầu đắp cho khác, vụng về. Dán thì mắt khớp, nhưng miệng lệch hẳn, khiến phần tinh chất lem hết lên môi.
May mà Bùi Dữ khép môi, thì chắc nếm luôn cái tinh chất .
Cô cố gắng dán thật cẩn thận, vuốt phẳng từng nếp.
Xong xuôi, cô lùi một chút tổng thể, bật khúc khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-303-dap-mat-na.html.]
Bùi Dữ mở mắt, cầm gương lên soi.
Thực da đen, thời gian ở nhà nhiều nên trắng hẳn. đắp cái mặt nạ màu đen lên, cả khuôn mặt y như đào than về.
So với khuôn mặt trắng hồng của Ôn Xu, trông đúng như “cảnh sát trưởng mèo đen” nhiệm vụ xong.
Bùi Dữ chính cũng bật .
Hai đắp mặt nạ mà cả quần áo và mặt bàn bừa bộn hết cả lên.
Bùi Dữ bế Ôn Xu nhà tắm rửa tay. Vừa bước , thấy hình ảnh hai phản chiếu trong gương, sự tương phản còn rõ ràng hơn.
Ôn Xu dừng :
“Anh đen quá luôn , giống y như cảnh sát mèo đen!”
Bùi Dữ cũng :
“Vậy đầu tiên bắt là em .”
Mặt nạ của cô nhăn nhúm, đắp cũng thoải mái, Bùi Dữ liền gỡ luôn cho cô.
Vừa gỡ , Ôn Xu cảm giác da mặt như “thở”, cô xoa xoa mặt:
“Không đắp nữa, cái hợp.”
Bùi Dữ cô trong gương, mặt trắng mịn, bản với lớp mặt nạ đen sì, cũng chẳng còn hứng thú, gỡ xuống ném luôn.
“Vậy phí quá ?” Ôn Xu cúi hai miếng mặt nạ trong thùng rác, sang , tít mắt.
“Không .” Bùi Dữ lấy khăn lau mặt, “Chỉ là hai miếng mặt nạ thôi mà.”
Anh vắt khăn cho ướt lau mặt giúp cô.
Ôn Xu thấy chậm quá, bảo buông cô , cạnh rửa mặt luôn, tới nửa phút là sạch sẽ.
Rửa mặt xong, cả hai đồ ngủ khác mới dọn bàn.
Trong lúc Bùi Dữ dọn, Ôn Xu gục mặt xuống bàn ngắm .
Thỉnh thoảng Bùi Dữ , , trông vẻ nghiêm.
Anh nhận ánh mắt cô đang , ngẩng đầu lên:
“Sao thế?”
“Bùi Dữ, rượu tối qua ngon ?” Cô định hỏi say , nhưng đến miệng ngập ngừng.
Bùi Dữ nuôi cô từ nhỏ, cô đang nghĩ gì. Anh vội trả lời, gom hết mấy cái mặt nạ bàn , bế cô lòng.
“Ngon. Anh say.” Bùi Dữ ôm eo cô, véo nhẹ má, “Tối qua em vì cảm thấy mệt , đúng ?”
Ôn Xu mở to mắt, lí nhí:
“Có lẽ là …”
Câu trả lời khiến Bùi Dữ phì :
“Vậy trốn? Tại em đau ?”
Ôn Xu lập tức trốn,
“Không mà…”
Bùi Dữ tiếp tục hỏi:
“Vậy em né ?”
Thật , cô , cũng nhẹ cả .
Bởi vì nếu là do “kỹ thuật kém” thì đúng là chuyện lớn.
Anh nỡ để cô đau thêm một nữa, nên tối qua mới cố tình “nương tay” để cô yên .
Ôn Xu lườm một cái:
“Mới mấy hôm thôi mà!”
Nghe , Bùi Dữ yên tâm.
Miễn vì " ", những chuyện khác đều dễ xử.
Tối qua nghĩ đến chuyện , vốn định tối nay hỏi cô thử xem, ai ngờ tự nhiên cô nhắc đến. là thời cơ đến bất ngờ.
“Vậy mấy hôm nữa tính tiếp.” Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, ôm như ôm cục cưng, “Giờ ngủ nhé?”