Màn kịch nho nhỏ rốt cuộc cũng kết thúc. Hai Ôn Xu đang ngủ lầu cũng đ.á.n.h thức.
Bùi Dữ vén rèm cửa sổ ngoài, cũng đoán đại khái nãy xảy chuyện gì.
“Ai tới ?”
Ôn Xu dụi mắt, lơ mơ dậy, ôm chăn trong lòng.
“Mấy râu ria thôi.” Bùi Dữ bật đèn đầu giường, quỳ một chân lên giường, giúp Ôn Xu lấy áo khoác. “Không ngủ nữa thì để xuống nấu mì cho em ăn.”
Thật Ôn Xu vẫn còn mơ ngủ, nhưng bụng cô đói, nên gật đầu ngoan ngoãn.
“Em rửa mặt một chút.” Cô dịch dần mép giường, cả lười biếng, vài chỗ vẫn còn đau, “Em ăn mì chua chua.”
Bùi Dữ vòng qua, bế cô lên về phía nhà vệ sinh, “Mì trứng cà chua nhé?”
“Ừm ừm.” Ôn Xu xoa mặt, hất tóc đang rơi xuống n.g.ự.c , “Cảm giác mặt em ngủ sưng luôn .”
“Không .” Bùi Dữ , “Vẫn xinh như thế. Lát nữa xuống lầu cùng ?”
Ôn Xu lưỡng lự.
Lý do là vì khi gương, cô thấy mắt đỏ, môi cũng sưng nhẹ, trông chẳng cả.
Cô tức tối lườm Bùi Dữ trong gương một cái.
“Không .” Cô lười biếng buộc tóc , “Anh bưng lên cho em .”
“Được.” Bùi Dữ vắt khô khăn mặt cho cô lau, “Ở trong phòng cả ngày , ban công hóng gió ?”
Tay lau mặt của Bùi Dữ dịu dàng, vài giây Ôn Xu mới gật đầu.
Đêm nay khí vẫn còn lạnh, nhưng ấm hơn mấy hôm . Chắc thêm vài ngày nữa thể mặc đồ ngắn tay.
Bùi Dữ bế Ôn Xu ban công, bày sẵn sofa, bàn, còn chuẩn một giỏ snack nhỏ.
“Vậy xuống nấu mì nhé.” Anh nghĩ một chút, lấy thêm một chiếc chăn lông nhỏ phủ lên chân cô, “Nhớ đừng ăn quá nhiều đồ vặt.”
“Biết mà.” Ôn Xu trả lời.
Trời hôm nay trăng , chỉ một vầng trăng non cong cong treo cao, ánh trăng dịu dàng.
Ôn Xu ghế sofa, ôm chiếc chăn lông nhỏ, nhai viên kẹo sữa tận hưởng sự ngọt ngào.
Gió thổi nhè nhẹ, lạnh, nhưng tỉnh táo.
Ban công khá yên tĩnh. Bùi Dữ để một chiếc đèn bàn nên cô thấy sợ. Cô còn tới xem mấy thùng xốp trồng cây, ngắm nghía đám hạt giống bắt đầu nảy mầm.
Thời gian qua, ban công chủ yếu là do Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã chăm sóc, từ tưới nước, bón phân đến xới đất đều là họ . Khoai lang đỏ và khoai tây mọc rễ, nảy mầm. Lá khoai lang phủ kín cả rìa thùng xốp.
Một góc còn một chậu hoa nhỏ xinh, Cố Cẩn Hành treo bảng tên “Dâu tây, mới gieo”.
Sau khi xem hết mấy thứ ban công, Ôn Xu ghế sofa và bắt đầu gặm khoai tây lát.
Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng động lớn từ xa, mỗi thấy, cô đầu , lo lắng cho tình hình của Cố Dư.
Hiện tại internet, cũng khi nào mới sửa xong.
. Trong điện thoại cô vẫn mấy trò chơi offline tải từ lúc còn nuôi mèo.
Đợi mãi cũng chán, cô chẳng xuống lầu, nên lấy điện thoại chơi game.
Khi Bùi Dữ bưng mì lên, mới đến đầu cầu thang, thấy âm thanh nhẹ nhàng vui tai của nhạc nền Anipop.
Nguyên cả ban công đều là tiếng game đó.
Khi đến gần Ôn Xu, cô chơi xong một màn, bực bội chọt chọt đám khối băng màn hình, thèm để ý đến .
“Ăn mì thôi.” Bùi Dữ đặt hai tô mì lên bàn, liếc màn hình điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-299-dinh-nguoi.html.]
Ôn Xu lập tức dúi điện thoại tay , đôi mắt sáng long lanh trong bóng tối, “Bùi Dữ! Mau giúp em qua màn!”
Bùi Dữ vốn định đút cô ăn mì, nhưng cô hớt tay , đành mở màn chơi tiếp theo giúp cô vượt ải.
“Mì còn nóng, thổi hãy ăn.” Vừa chơi game, đặt thìa tô của cô, “Lúc ăn canh nhớ cẩn thận kẻo phỏng.”
“Vâng.” Ôn Xu chớp chớp mắt, chậm rãi bắt đầu ăn mì.
Ban nãy còn thấy lạnh, giờ uống xong một thìa canh, cả lập tức ấm lên.
Bùi Dữ giúp cô vượt ba màn liên tiếp, Ôn Xu mới thỏa mãn tắt game, chơi nữa.
Sau khi ăn xong một tô mì, Ôn Xu tỉnh táo, buồn ngủ chút nào, mở điện thoại chơi tiếp Anipop.
Đang chơi dở thì Bùi Dữ bế bổng lên.
Cô còn ngẩng đầu, “Anh gì thế?”
“Không gì.” Bùi Dữ tựa cằm lên vai cô, hai tay ôm eo, cùng cô chơi game.
Ôn Xu đầu liếc , nghi hoặc hỏi: “Hôm nay lạ lắm.”
Nói xong tiếp tục chọc chọc màn hình.
Bùi Dữ nhéo nhéo phần thịt mềm ở bụng cô, “Lạ chỗ nào?”
Cô nhất thời cũng rõ .
Ánh sáng màn hình chiếu rõ khuôn mặt tròn trịa của cô, Bùi Dữ chằm chằm một lúc khẽ c.ắ.n một cái.
Ôn Xu trợn mắt, vội vàng đẩy , ôm mặt ngơ ngác : “Sao c.ắ.n em?”
“Tại em đáng yêu quá.” Bùi Dữ , “Bé con chắc mập lên một chút .”
“Không nha! Đừng bậy.” Cô cảnh giác vài giây, cúi đầu chơi game, “Không c.ắ.n nữa!”
Bùi Dữ uể oải đáp một tiếng.
đến hai phút , Ôn Xu cắn… là tai.
Cô phát bực chỉ đống bát bàn, “Anh mau dọn !”
Bùi Dữ liếc đống bát đũa: “Không gấp.”
“Anh á…” Ôn Xu chơi nổi nữa, đầu lẩm bẩm, “Tối nay dính quá.”
Còn phiền hơn cả bé mèo.
Bùi Dữ tiện tay nhét điện thoại của cô túi , bế cô lên, “Đêm lạnh đó, phòng chơi tiếp.”
Trước khi , còn quanh, thu hết bàn ghế và bát đũa gian chứa đồ.
Ôn Xu vung vẩy chân, “Về phòng cũng chẳng gì vui. Không mấy đ.á.n.h bao giờ mới xong nữa?”
“Sao tự dưng hỏi chuyện đó?” Bùi Dữ cúi đầu cô, “Ở nhà thấy chán ?”
Cô suy nghĩ một chút: “Không chán, nhưng ngoài chơi, đến chỗ đông .”
Đổi chỗ chơi cũng đổi tâm trạng.
Thật cô khá tò mò xem căn cứ hoạt động gì thú vị .
Bùi Dữ đoán: “Nếu nhanh thì vài cuối tuần nữa, nếu chậm chắc mấy tháng.”
Chủ yếu là vì thiếu tài nguyên, càng đ.á.n.h lâu thì càng hao , hao của. Khi , những căn cứ nhỏ khác dễ nhân cơ hội cướp bóc, bất lợi cho việc phát triển căn cứ.
“Vậy cũng còn lâu quá.” Ôn Xu nghĩ nhiều, “Giờ em buồn ngủ tí nào.”
Lúc cô , họ đúng đến cửa phòng.