Bùi Dữ chắc chắn sẽ đối xử với cô bằng kiểu tư thế và sức lực như trong giấc mơ .
Ôn Xu cau mày, định kỹ hơn một chút, nhưng hình ảnh mắt đột nhiên biến thành màu đỏ rực, m.á.u loang lổ phủ kín cả tầm mắt, thứ dường như bao phủ bởi một lớp sương máu.
Ngay đó là cảm giác đau nhức lan khắp .
Cô choàng tỉnh, mở mắt trừng trừng trần nhà, n.g.ự.c phập phồng dữ dội vì hoảng loạn.
Trong phòng tối om, Ôn Xu mất vài phút mới trấn tĩnh .
là giấc mơ gì mà kỳ quặc.
Cô trở , động một cái đau đến rít lên một tiếng.
Giấc mơ thì quên sạch , chỉ nhớ rõ tối qua Bùi Dữ “lăn qua lăn ” cô thôi!
Ôn Xu đầu định phát cáu, thì phát hiện thấy Bùi Dữ . Cô ngẩn vài giây, đó lục lấy chiếc đồng hồ Bùi Dữ để tủ, nheo mắt ánh sáng le lói.
5 giờ 50 chiều.
Tính cũng miễn cưỡng ngủ 8 tiếng.
Nếu cô ngủ thêm chút nữa, lời “ cuối cùng” mà Bùi Dữ hôm qua chắc là thật mất…
Nghĩ đến đây, bụng cô kêu “ùng ục” phản đối.
Đói quá .
Ôn Xu bực bội vỗ vỗ giường, úp mặt xuống gối tỏ vẻ giận dỗi.
Tên đáng ghét Bùi Dữ! Dám bỏ cô một trong phòng!
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy tủi , cô gào lên:
“Đồ khốn Bùi Dữ! Đồ đáng ghét!”
“Cạch” Cửa phòng đúng lúc đẩy .
Ánh sáng từ hành lang hắt , soi rõ gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Xu đang giàn giụa nước mắt, sống mũi đỏ ửng, trông đáng thương xinh.
Cô ngờ đang mắng c.h.ử.i bắt quả tang tại trận, đơ mất vài giây, hoảng hốt kéo chăn trùm kín đầu, chui ổ như một chú rùa con.
“Bảo bối mới tỉnh ?” Bùi Dữ bước , tay bưng theo một khay đồ ăn, hình cao lớn khiến cả căn phòng như áp lực đè nén.
Ôn Xu chỉ cần thấy là tức hổ.
Bùi Dữ đặt khay lên tủ đầu giường, bật đèn, mỉm dịu dàng:
“Anh bánh kem và đồ ngọt cho em. Cả ngày ăn gì, đói lắm đúng ?”
Ôn Xu kéo chăn trùm kín, cho lật , giọng nhỏ nhưng đầy giận dỗi:
“Em chẳng thèm thấy !”
Tối qua dù Bùi Dữ cho cô uống nước ấm mấy , nhưng giờ chỉ cần giọng thôi cũng nhận cổ họng cô vẫn còn khàn, chắc vẫn sưng.
Bùi Dữ ép, chỉ nhẹ nhàng :
“Thế ? Vậy em ăn nhé. Ăn xong .”
Nói xoay , tiếng bước chân và tiếng cửa đóng vang lên.
Ôn Xu ôm gối, tủi gặm lấy mép chăn.
Thì mấy lời mạng là thật…
Bùi Dữ giờ chẳng thèm dỗ cô nữa!
Ngay lúc đó, bụng cô réo lên. Ôn Xu hậm hực lật chăn dậy, mặt đỏ bừng vì tức và đói, đôi mắt nâu hổ phách sáng rực lên.
Đói đến mức chịu nổi !
Phải ăn no mới tính sổ với tên !
Cô nghĩ xong thì bên cạnh đột nhiên động tĩnh.
Quay đầu , kịp phản ứng thì Bùi Dữ bế bổng khỏi giường.
“Xin nha, dám lừa bảo bối,” Bùi Dữ , cúi xuống hôn lên má cô, đưa tay luồn áo ngủ sờ bụng cô, “Để xem đói lắm nào~”
Ôn Xu theo phản xạ né , đ.â.m đầu lòng .
“Sờ gì mà sờ!” Cô ngượng ngùng cáu lên, “Tay lạnh quá!”
Thực tay ấm, ấm như túi sưởi .
Áp lên bụng còn thấy dễ chịu nữa.
Bùi Dữ nhẹ nhàng xin , đưa nước ấm tới, “Uống nước , cổ còn đau ?”
“Đau.” Dù đang giận, Ôn Xu vẫn ngoan ngoãn uống mấy ngụm nước oán trách:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-296-chua-chua-ngot-ngot.html.]
“Tại hết đấy.”
Bùi Dữ xoa má cô mềm như bánh mochi, dịu dàng :
“Lần sẽ em hết.”
Tối qua cô chủ động nhào tới, thật sự kiềm , nên mới quá tay.
Anh mang khay đồ ăn tới, ngoài chiếc bánh kem thì còn một bát cháo ngọt nấu với táo đỏ và củ mài.
“Ăn cháo nhé, ăn bánh ,” khuấy cháo, thổi nguội đút cho cô, “Sáng bôi t.h.u.ố.c , giờ em còn đau ?”
Ôn Xu bịt tai, ngượng ngùng :
“Đừng nhắc mấy cái đó nữa…”
Cô chẳng nhớ “cảnh tượng chiến đấu” hôm qua .
“Được ,” Bùi Dữ , đút cháo cho cô ăn, “Ăn .”
Cô ăn nửa bát thì bụng bắt đầu ấm , cũng thấy tỉnh táo hơn.
“Bọn họ hỏi ?” Cô mơ màng, “Anh trả lời ?”
“Có chứ,” Bùi Dữ , “Anh bảo tối qua tụi thức đêm xem phim kinh dị nên dậy muộn.”
Ôn Xu thở phào, tránh thìa cháo đút tới, mắt thì chằm chằm bánh kem mà nuốt nước bọt, “Em ăn bánh!”
Cháo để lát nữa ăn tiếp cũng .
Bùi Dữ suy nghĩ bưng bánh :
“Không lắm , Cẩn Hành chỉ đó, nhưng chắc hương vị cũng đến nỗi.”
Hương thơm ngọt ngào khiến tâm trạng cô dễ chịu hẳn.
Anh dùng nĩa cắt một miếng nhỏ đút cô:
“Ngon ? Bên trong mứt dâu với blueberry.”
Ôn Xu chớp mắt, “Cũng phết đấy.”
Chua chua ngọt ngọt, ngán.
Bùi Dữ thở phào, :
“Lần thử vị khác.”
Bánh kem cỡ nhỏ, Ôn Xu ăn một nửa thì lắc đầu ăn nữa. Cô thấy bụng tức, tính cả cháo nữa thì quá đủ . Phần còn giao hết cho Bùi Dữ xử lý.
Anh xoa bụng cô, cau mày:
“Thật sự ăn no ? Cả ngày gần như ăn gì đó.”
Ôn Xu ngáp một cái, dụi mắt:
“No … buồn ngủ quá…”
Dù ngủ đủ tám tiếng, nhưng kiểu mệt rã một đêm “vận động mạnh” vẫn khiến cô tỉnh nổi.
“Bôi thêm t.h.u.ố.c nữa ,” Bùi Dữ mở hai cúc áo ngủ cô, “Rồi ôm em ngủ tiếp.”
Ôn Xu nhanh tay kéo áo, nuốt nước miếng, “Thôi thôi! Không cần t.h.u.ố.c !”
Bùi Dữ gõ nhẹ lên trán cô, giọng dịu dàng:
“Không bôi . Tắm nước nóng vẫn đau mà… tối nay tắm nhé?”
Ôn Xu do dự một chút, “Tối tính tiếp…”
Anh gật đầu đồng ý.
“Được, giờ ngủ .”
Bùi Dữ ôm cô lên giường, kéo chăn đắp cả hai .
Khi vươn tay , Ôn Xu thấy rõ cánh tay đầy vết c.ắ.n lộn xộn, chỗ da trầy còn đóng vảy.
Cô giật nhớ tối qua c.ắ.n và cào bao nhiêu .
Hình như... quá tay .
Bùi Dữ ôm cô lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dành:
“Ngủ thôi nào, nhắm mắt .”
Ôn Xu vẫn còn đang nghĩ về mấy dấu răng đó, do dự một lúc lí nhí :
“Cho em xem tay một chút…”