Cảnh tượng lúc đó, nếu gì mà còn tưởng đang động đất.
Cố Cẩn Hành đeo kính , mở điện thoại:
“ thấy một tấm hình, là bản tin thời sự luôn đó. Chiến trường lửa cháy ngút trời, bọn họ đang loạn ném cầu lửa. Phía căn cứ chính phủ bên cũng đang dùng dị năng để đối phó.”
Tuy mái mấy dị năng giả cầm s.ú.n.g canh giữ, nhưng họ giống đang trực tiếp tham chiến. Sau lưng họ còn một nhóm ẩn trong bóng tối, rõ đang cầm thứ gì trong tay.
Cố Cẩn Hành chuyển tấm hình nhóm, “Mọi xem .”
Tiêu Dã mở ảnh thoáng qua, bỗng nhiên sững , vội phóng to mấy .
“Thấy gì thế?” Bùi Dữ thấy phản ứng của , cũng ảnh, “Nhóm ẩn trong bóng tối đơn giản .”
Tiêu Dã gật đầu, “Thật sự đơn giản!”
Sau khi phóng to hết cỡ, thể thấy những đang cầm vũ khí. Tuy hình mờ, nhưng Tiêu Dã chắc chắn đó là thiết b.ắ.n phi tiêu gây tê.
“Thứ là s.ú.n.g gây tê, b.ắ.n kim nhỏ để tê liệt cơ thể,” Tiêu Dã chỉ phần chi tiết trong ảnh cho xem. “Thứ hồi tận thế dùng để b.ắ.n mấy con thú lớn, loại bọn họ đang cầm là phiên bản nhỏ hơn, chắc qua chỉnh sửa.”
Không trách lúc chính phủ mới đến, dù chiếm địa bàn , thành phố Kim Bảo cũng dám phản kháng mạnh.
Vì lưng họ giấu cả đống hàng như mà.
Dị năng thôi thì đủ để đối đầu !
Tiêu Dã gãi má, “Bây giờ cũng rõ trong kim tiêm đó t.h.u.ố.c mê thật .”
Nghe , Cố Cẩn Hành cau mày, rõ ràng phần lo lắng.
Anh chần chừ :
“Chắc đến mức lấy mạng ? Dù bọn họ cũng là bên căn cứ chính phủ, mà thể vững ở thành phố Kim Bảo, thì dân chúng chắc cũng còn tin tưởng phần nào.”
“Chỉ là đoán thôi,” Tiêu Dã kiểu bâng quơ, “Dù tận thế , chẳng ai đáng tin nữa. Bây giờ thì... ai cũng là vai phản diện cả.”
Chính cũng gì.
“Lên sân thượng xem .” Bùi Dữ lấy kính viễn vọng từ gian , đưa cho . “Xem chỗ mấy tòa nhà đổ gần chúng .”
Tiêu Dã phấn khích bật dậy, “ lên nhé, mấy theo !”
Vừa xong là chạy luôn cầu thang.
Bùi Dữ liếc góc phòng, nơi Ôn Xu đang đè bên l.i.ế.m lông, bật qua “giải cứu” cô ngoài, tiện tay bế luôn Tiểu Bình Quả giao cho Cố Cẩn Hành.
Bùi Dữ xoa bàn chân nhỏ của Tiểu Miêu, trêu, “Chơi vui ?”
Ôn Xu đang phơi bụng định nũng, câu thì tức tối đ.ấ.m một chiêu mèo quyền.
Lúc cùng mang hai bé mèo lên sân thượng, Tiêu Dã quan sát gần xong tình hình .
Cậu chỉ về phía , “Chỗ mấy tòa nhà sụp kìa. Hôm ngang để ý , nó vốn sắp đổ, giữa chúng với căn cứ chính phủ, nhưng nghiêng về phía bên một chút.”
“Cậu còn để ý cả nhà sắp đổ ?” Cố Cẩn Hành bất ngờ, bật , “Giỏi đấy!”
Tiêu Dã khoe răng, “Dĩ nhiên !”
Cậu ngày nào cũng quan sát tình hình xung quanh, chính là chờ ngày hữu ích!
“Meo~” Ôn Xu bò dọc theo áo Bùi Dữ lên vai , cọ cọ má, “Meo?”
Bùi Dữ đưa tay xoa đầu cô, hiểu ý ngay.
“Yên tâm,” dịu dàng xoa đuôi cô mèo, trấn an, “Cố Dư thông minh lắm, thủ đoạn cũng tệ, cô sẽ tự đặt nguy hiểm .”
Theo , Cố Dư cũng đang đặt cược.
Mọi đều cược chiến thắng của căn cứ Vị Lai, còn Cố Dư cược cả danh tiếng lẫn địa vị của . Nếu thắng, cô sẽ lên cùng căn cứ, một bước lên mây. Nếu thua, cô vẫn thể rút lui cùng đám dị năng giả mà cô bồi dưỡng, lập một căn cứ riêng.
Cô tham vọng, nhưng cũng tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-290-mot-lu-toan-vai-phan-dien.html.]
Nghe Bùi Dữ , Ôn Xu yên tâm hẳn, bắt đầu tâm trạng nghịch ngợm .
Bùi Dữ đang định cầm kính viễn vọng để quan sát phía căn cứ Vị Lai thì Ôn Xu cũng xem, liền lén chui đầu lông xù chắn mặt , kết quả là cả hai ai thấy gì.
Bùi Dữ bật :
“Bé mèo nghịch ngợm.”
giọng đầy cưng chiều.
“Meo ngao~”
Bé mèo hợp lý mà đẩy , chiếm luôn kính viễn vọng.
Bùi Dữ xoa cằm Tiểu Miêu, thấy cô nheo mắt tận hưởng, đúng kiểu ngốc nghếch dễ thương.
Anh dỗ:
“Nếu em biến thành thì sẽ dùng kính viễn vọng.”
Để tránh khác phát hiện sự tồn tại của Tiểu Miêu, Bùi Dữ rời khỏi lối cầu thang. Hai bên là tường, còn Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành phía , đủ che chắn cho và Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu chịu, đầu l.i.ế.m vành tai .
“Meo~”
Cô vẫn chơi đủ mà!
Biến hình liên tục cũng cho sức khỏe.
Bùi Dữ theo phản xạ cúi đầu, chợt nhận điều gì đó, liền túm bé mèo , cô bằng ánh mắt bất lực:
“Mỗi biến về dạng mèo là nghịch tha,” nhẹ vỗ m.ô.n.g cô hai cái, “Bé mèo , ai thèm thương.”
Ôn Xu cãi , chỉ “meo” một tiếng yếu ớt dụi đầu tay , nũng.
Đôi mắt mèo màu hổ phách long lanh, trong veo, vô tội, ai cũng nỡ trách.
Tất nhiên Bùi Dữ cũng nỡ. cũng định bỏ qua chuyện cô nghịch phá. Nghĩ một lúc, cúi đầu c.ắ.n nhẹ tai mèo một cái.
Ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Miêu tròn mắt ngơ ngác .
Anh bật :
“Không , là em tự chọc mà.”
Ôn Xu “hừ hừ” hai tiếng tức giận, trèo luôn lên đầu úp, chịu xuống nữa.
lúc đó, Cố Cẩn Hành , thấy Bùi Dữ đầu đội một bé mèo dài thượt, bật thành tiếng.
“Cười gì đấy?” Tiêu Dã đang chăm chú căn cứ hai bên ném dị năng qua bằng kính viễn vọng, “Có gì mà buồn ?”
Cố Cẩn Hành che miệng, cố nín , “Quay đầu mà xem.”
Tiêu Dã miễn cưỡng rời mắt khỏi kính, phá lên còn to hơn cả Cố Cẩn Hành.
Tiểu Miêu trợn mắt , bất mãn quẫy đuôi.
“Meo ngao!”
Bùi Dữ bế cô xuống, cũng bật , “Làm quê c.h.ế.t .”
Cố Cẩn Hành xem giờ :
“ xuống nấu bữa sáng đây, ăn gì?”
Tiêu Dã, “ cũng !”
“Làm mì ,” Bùi Dữ ôm Tiểu Miêu cùng xuống, gọi, “Tiêu Dã, nhớ xuống ăn nửa tiếng nhé.”