Mọi tiếng động lớn liền tỉnh dậy ngay lập tức, vội vàng chạy tới cửa sổ để xem chuyện gì đang xảy .
Người trong căn cứ Vị Lai thì càng thêm cảnh giác, ai dám ngủ tiếp. Trên trang web dành cho sống sót, các chủ đề thảo luận tăng vọt, là suy đoán và hoang mang lan rộng.
Ba căn cứ lớn và khu vực lân cận đều rơi trạng thái hỗn loạn.
“Meo!”
Ôn Xu đang ngủ ngon thì tiếng động lớn đ.á.n.h thức. Cô phát hiện biến thành hình dạng mèo nhỏ.
Còn Bùi Dữ thì cau mày, như đang gặp ác mộng. Ôn Xu lo, xổm quan sát một lúc, do dự … bụp, vung móng vỗ thẳng mặt .
Cô dùng lực nhẹ, móng vuốt rút thì mặt Bùi Dữ in nguyên một vết đỏ rõ ràng.
Ôn Xu chột , định cúi xuống l.i.ế.m vết thương, thì Bùi Dữ tỉnh dậy.
Mở mắt thấy một bé mèo nhỏ đang nghiêng đầu chằm chằm, Bùi Dữ tưởng vẫn đang mơ, ngơ ngác mất vài giây.
Ôn Xu: “Meo~”
Bé mèo nhỏ vẫy cái đuôi bông xù, vài bước nhảy nhào lòng Bùi Dữ, đôi mắt tròn long lanh , đuôi phe phẩy như đóa hoa nhỏ.
Bùi Dữ vẫn còn bối rối:
“Sao em biến thành mèo nữa ?”
Anh nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Xu trong lòng bàn tay, nâng cô lên, chằm chằm đôi mắt long lanh vô tội.
Bùi Dữ chạm mặt, sắc mặt phức tạp:
“Em đ.á.n.h ?”
“Meo~”
[Em cố ý !]
[Chỉ là gọi dậy thôi mà.]
Bùi Dữ vẻ mặt “vô tội” vài giây, đó dậy, đưa tay xoa xoa bụng mèo lông xù.
Xoa đến nỗi lông rối tung rối mù, còn dính đầy mồ hôi của , ướt nhẹp.
“Meoo!”
Ôn Xu dùng móng đẩy mặt , đẩy nổi, bèn nổi cáu. Đôi mắt mèo tròn xoe đầy tức giận.
Đáng ghét thật!
Mèo nhỏ vui, nhưng tâm trạng Bùi Dữ .
Anh lấy từ gian một chiếc áo cho mèo nhỏ, giúp cô mặc hỏi:
“Em biến thành ?”
Bé mèo ôm lấy tay , c.ắ.n nhẹ như dỗi.
Mới xoa một trận tơi tả, giờ mà biến ngay thì uổng quá!
Nhìn kiểu nũng của cô, Bùi Dữ đoán cô biến thành .
Lâu gặp Tiểu Miêu, Bùi Dữ cũng thấy nhớ.
Từ khi trọng sinh đến giờ, mơ thấy cô ít. chỉ thấy, mà còn mơ cả cảnh đời cô thương nặng, c.h.ế.t trong đau đớn khi giải phẫu.
Trong mơ thứ cứ đổi liên tục, phân biệt nổi thực ảo, như mắc kẹt thoát .
May mà Tiểu Miêu đ.á.n.h thức kịp thời, kéo khỏi cơn ác mộng.
Bùi Dữ cúi đầu ôm cô lòng, xoa xoa cái đầu lông xù.
Ôn Xu lâu ăn que đồ ăn dành cho mèo, ăn xong một cây kêu meo meo nũng, đòi ăn thêm cây nữa.
Vì que đồ ăn, cô còn cố tình phơi bụng nũng, khiến Bùi Dữ buồn .
Ăn xong hai cây, Bùi Dữ mới bế cô cửa sổ ngó bên ngoài.
Ngoài cửa sổ tuyết trắng cùng bầu trời đầy .
Ôn Xu rúc trong lòng Bùi Dữ, dùng móng vuốt ôm tay , lăn lộn trong lòng c.ắ.n cúc áo áo ngủ để chơi.
Bùi Dữ gõ nhẹ lên đầu mèo:
“Tuyết ngừng , chắc sắp xuân đấy.”
Tiểu Miêu vẫn chăm chú chơi với cúc áo, chẳng thèm phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-289-xoa-xoa-tieu-mieu.html.]
Sợ cô c.ắ.n hỏng, tháo luôn cúc áo đưa cho cô:
“Đừng nuốt, đừng c.ắ.n hỏng, chơi thôi nhé.”
Ôn Xu: …
Cô vung móng tát nhẹ một cái.
[Em thích c.ắ.n lúc còn gắn áo cơ mà!]
[Anh gỡ còn gì vui nữa!]
Bùi Dữ tiện tay nắm lấy cái móng đó, nhéo nhéo, :
“Đánh mà y như đang nũng .”
Ôn Xu tức, há miệng cắn.
[Còn đang em chân ngắn đấy ?]
Cô c.ắ.n nhẹ, chỉ cảm thấy ngứa chứ đau. Từ đầu đến giờ đều là c.ắ.n giả.
Bùi Dữ lúc mới thấy việc Ôn Xu biến thành mèo đúng là… tuyệt vời thật.
Dễ thương, dễ chọc, ôm còn mềm ấm tay.
Anh nâng Tiểu Miêu lên, gương mặt tròn tròn ngẩng lên , đôi mắt to tròn long lanh như đang thắc mắc.
Bùi Dữ lắc lắc cô một cái, ôm lòng.
“Xem nào…” Anh đồng hồ, “Hơn 5 giờ . Chắc Tiểu Bình Quả còn đang ngủ. Em ngủ tiếp ?”
Vừa xong thì tiếng động lớn vang lên ở xa, như nhà lầu sập. Mặt đất còn rung lên mấy giây.
Bùi Dữ nhíu mày, lấy một cái chăn nhỏ khoác lên Tiểu Miêu, bế cô xuống phòng khách.
Trong phòng khách, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đều mặt. Khi thấy Bùi Dữ ôm một bé mèo xuống, Cố Cẩn Hành khựng một chút.
“Xinh thật đấy,” Cố Cẩn Hành khen, “Tiểu Bình Quả vẫn đang ngủ trong phòng, để bế nó xuống.”
Bùi Dữ gật đầu, đến ghế sofa.
Tiêu Dã đang phè thì thấy Ôn Xu liền dậy ngay:
“Em biến hẳn thành mèo luôn ? Có biến ?”
Bùi Dữ , liếc một cái.
Đương nhiên là biến .
Ôn Xu l.i.ế.m lông xong, ngẩng đầu Tiêu Dã, ngoan ngoãn “meo~” một tiếng.
[Em biến đấy nhé.]
Rồi cô giãy khỏi lòng Bùi Dữ, chạy tới ở bậc thang chờ Tiểu Bình Quả.
Tiêu Dã mà tim ngứa rần rần:
“Đang đợi Tiểu Bình Quả ? Trời ơi đáng yêu quá!”
Vừa dễ thương, lời, nũng.
Thiệt chứ, thần tiên mèo luôn !
Bùi Dữ gấp cái chăn nhỏ , để ở góc sofa:
“Chắc là thế.”
Trên lầu, Cố Cẩn Hành bế Tiểu Bình Quả khỏi phòng, bé mèo con kêu ngừng, như vùng “chạy trốn” xuống lầu.
Anh vỗ vỗ đầu nó, khó hiểu.
Tới khi xuống tới lầu một, thấy Ôn Xu đang ngoan ngoãn l.i.ế.m lông, mới hiểu và bước nhanh hơn.
“Meo~”
“Meoo…”
Hai bé mèo nhỏ cuối cùng cũng gặp . Ôn Xu lập tức Tiểu Bình Quả nhào tới l.i.ế.m lông, bẹp đất rên rỉ, giãy nổi.
Hai bé ở cạnh , dễ thấy Tiểu Bình Quả to hơn hẳn một vòng.
Hai cục bông lông xù đùa giỡn trong góc, trong khi các “sen” thì đang bàn tán về tiếng động và chuyện mặt đất rung chuyển.