Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 285: Ngứa Đầu

Cập nhật lúc: 2025-10-22 09:35:05
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Miệng Ôn Xu đang nhai một miếng cải thảo, đôi mắt tròn như mắt mèo mở to, ngoan ngoãn gật đầu.

Mấy căn cứ lớn vẫn thống nhất phương án giải quyết. Dù quyết định nữa, do câu đây của Bùi Dữ, họ cũng dám dễ dàng cử đến.

Thế là trong nửa tháng tiếp theo, cuộc sống của Ôn Xu khá thư thả và dễ chịu.

Ba căn cứ lớn ai đến phiền, hàng xóm cũng ngoan ngoãn ở yên trong phòng, nửa tháng liền thấy mặt nào.

Ở nhà mãi cũng chán, nên ngoài chơi cho .

Sau khi Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành bàn bạc, cả nhóm quyết định dành một tuần lái xe dạo quanh thành phố, chơi thu thập tinh hạch và vật tư. Nếu gặp nơi phong cảnh thì dừng ăn uống dã ngoại và nghỉ ngơi.

Họ đặt mục tiêu cụ thể, cứ chọn đại một hướng mà . Trên đường đụng hai đợt xác sống nhỏ, mỗi mới gần Bùi Dữ tiêu diệt sạch sẽ. Có còn vô tình cứu một đội thu thập vật tư từ một căn cứ nhỏ.

Chỉ vài ngày, họ gom hai xe tải đầy tinh hạch, thu hoạch khá khẩm.

Đến ngày thứ năm, khi đang chọn đường tiếp thì gặp chút trục trặc.

Xe chạy tới cuối đường thì thấy phía chặn bởi một bức tường cây xanh dày đặc. Đang định đầu, Tiêu Dã phát hiện “bức tường” hai con rắn lục tre.

Bị rắn c.ắ.n trong thời kỳ tận thế thì nguy hiểm cực kỳ, nên cả nhóm nhanh chóng đầu xe bỏ .

Trên đường họ dừng thu thập tinh hạch. Trong túi mỗi đều phòng chứa tinh hạch, hấp thụ thì chỉ cần đưa tay là xong.

Do tần suất hấp thụ cao, ngày về nhà, dị năng của Ôn Xu và Cố Cẩn Hành đồng loạt thăng cấp. Cố Cẩn Hành sốt nhẹ, nghỉ ngơi một ngày là khỏe.

Dù mấy ngày chơi vui, nhưng điều kiện sinh hoạt , ăn ngủ trong xe, trải bàn ăn tạm bợ bên đường, nên ngày trở về nhà, Ôn Xu vui mặt.

Bùi Dữ lấy nước ấm giúp cô lau tay trong xe. Trước khi lên xe, Ôn Xu còn chạy đắp hai tuyết, tay đỏ ướt do lạnh.

“Xu Xu vui quá,” Bùi Dữ đưa tay cô túi áo sưởi, “Chuyến chơi vui ?”

“Vui chứ,” Ôn Xu chớp mắt nép để sưởi ấm, “ em nhớ cái giường ở nhà, mỗi sáng thức dậy đều thấy đau lưng mỏi cổ!”

Bùi Dữ và Ôn Xu ngủ trong xe, đương nhiên thể thoải mái như ở nhà.

Tiêu Dã đang lái xe chen : “Thế còn sướng hơn ! Anh trực ca đêm ghế lái, sáng thì m.ô.n.g tê rần luôn.”

“Anh thì thấy cũng ,” Cố Cẩn Hành vuốt vuốt Tiểu Bình Quả đang ngủ n.g.ự.c , bảo, “Ban đêm con bé hiếm khi chịu cho ôm ngủ, mà ấm.”

Tiêu Dã xong thì nghiến răng, tức mà , ai bảo mèo .

Bùi Dữ đồng hồ : “Chắc lúc về tới nhà thì trời cũng chạng vạng thôi.”

,” Tiêu Dã tính toán, “Nếu đường gặp xác sống thì nhanh, còn thì trễ thêm mười mấy phút cũng nên.”

“À đúng !” Ôn Xu đột nhiên điện thoại, “Chị Cố Dư nhắn là tối nay khả năng bùng nổ chiến sự.”

Mấy ngày bọn họ chơi cũng vô tình khiến ba căn cứ lớn đẩy nhanh mâu thuẫn.

Khi Bùi Dữ còn ở , đều tập trung bàn cách giải quyết và thương lượng. khi đột ngột rời , mâu thuẫn lập tức bùng phát.

Ngay ngày hôm khi nhóm của Bùi Dữ rời , tin hai bên ở ranh giới giữa căn cứ Vị Lai và căn cứ chính phủ xảy xung đột. Một c.h.ế.t, một thương, mà c.h.ế.t thuộc căn cứ Vị Lai.

Quyền Phong vốn là dễ nhịn nhục, chuyện khiến quyết liệt đối đầu với căn cứ chính phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-285-ngua-dau.html.]

Sau đó, hai bên một cuộc giao tranh nhỏ, ai c.h.ế.t nhưng thương lên tới 78.

Kể từ đó, hai căn cứ đều tăng cường tuần tra tại ranh giới.

Tiêu Dã phấn khích: “Đánh sớm thì càng , đ.á.n.h xong thì tụi cũng yên hơn.”

Cố Cẩn Hành thì cẩn trọng hơn: “Thế giờ nên về ? Nhỡ ảnh hưởng thì ?”

“Về chứ,” Bùi Dữ cần nghĩ, “Coi náo nhiệt luôn.”

Không về thì e nhà cũng mất luôn. Đến lúc chiến tranh thật sự nổ , dân chạy loạn sẽ chẳng quan tâm đó là nhà ai, chỉ cần ở thì họ sẵn sàng cướp đồ và bỏ chạy.

Ôn Xu thấy bàn xong thì nghiêng sát Bùi Dữ, bò lên đùi nhỏ:

“Bùi Dữ, em biến thành mèo…”

Bùi Dữ đang ôm cô trong lòng, thì ngạc nhiên.

“Sao thế?” Anh đưa tay sờ trán cô, “Không khỏe ?”

“Không … Chỉ là gốc đuôi với tai mèo của em cứ thấy ngứa ngứa, chắc tại lâu biến thành mèo.”

Lần cuối cô biến thành mèo cách đây lâu.

Bùi Dữ khựng , ho nhẹ một tiếng: “Không biến hẳn cũng mà, như , chỉ hiện tai và đuôi thôi ?”

Ôn Xu chớp mắt: “Em chắc nữa…”

“Vậy Xu Xu thử xem ?” Bùi Dữ xoa đầu cô, dịu dàng , “Thử cho tai mèo nhé?”

Cảm giác ngứa tuy quá khó chịu, nhưng Bùi Dữ thì Ôn Xu cũng thử thả tai mèo .

Đôi tai mèo mềm mại, lông tơ dựng lên trong chớp mắt. Một bên tai còn khéo đụng lòng bàn tay Bùi Dữ, khiến tay đẩy .

Ôn Xu giật rùng , đôi mắt mèo màu hổ phách ươn ướt trách móc nhỏ nhẹ: “Anh đè tai em …”

Bùi Dữ theo phản xạ bóp nhẹ cái tai, khiến Ôn Xu lập tức ôm đầu né tránh.

“Tai chạm !” Cô trừng mắt , “Đau lắm đấy!”

Dù thật ... chắc đau theo nghĩa đen.

Bùi Dữ mặt tỉnh bơ thu tay , cúi đầu kỹ dáng vẻ hiện tại của cô.

Dễ thương thật sự, còn cực kỳ xinh .

Ôn Xu thấy cứ chằm chằm thì lúng túng, đưa tay sờ tai mèo, hỏi nhỏ: “Sao thế? Tai em rụng lông hả?”

“Không ,” Bùi Dữ mỉm , “Vẫn xinh như khi. Giờ thấy đỡ ngứa đầu ?”

Ôn Xu gật đầu cái rụp: “Đầu thì đỡ , nhưng đuôi mèo vẫn ngứa… Em biến thành mèo nhỏ ?”

Vừa , cô ôm tay Bùi Dữ lắc lắc, ánh mắt long lanh như rõ 4 chữ to: “Cho em ?”

 

Loading...