Ôn Xu nhắn tin nhóm, lát Tiêu Dã trả lời rằng cơm tối kịp về ăn, bảo để phần cho là .
Ôn Xu chạy bếp báo :
“Tiêu Dã về ăn , bảo để phần cho ảnh chút đồ ăn.”
Bùi Dữ đáp:
“Ừm, .”
Bây giờ cả nhóm ai cũng quen tay quen việc chuyện nấu nướng, dù Tiêu Dã, họ cũng nhanh chóng chuẩn xong bữa tối 6 giờ.
Cùng lúc đó, Cố Dư cuối cùng cũng liên lạc với họ.
Tin nhắn của Cố Dư đến đúng lúc cả nhóm bàn, đang chuẩn ăn. Không ngờ mở điện thoại , thấy tin Quyền Phong chuẩn mang đến tấn công.
Chỉ một câu ngắn ngủn, nhưng Cố Cẩn Hành xem xem vẫn thấy buồn .
Thật sự buồn .
Quyền Phong định kéo 500 đến đánh, còn dùng từ “tấn công”.
Nếu xem trọng nhóm bọn họ thì cớ kéo nguyên một đội như ? Còn nếu là xem trọng thì cái cách thách đấu cứ tùy tiện như thể đang chơi đùa.
Ôn Xu bàn ăn đầy đồ, nuốt nước miếng:
“Vậy tụi còn ăn cơm đây?”
Bùi Dữ , trấn an:
“Bình tĩnh, chỉ ăn mà còn từ từ thưởng thức cơm tối nữa cơ.”
Nghe , Ôn Xu yên tâm hơn, nhắc:
“ Tiêu Dã vẫn đang ở ngoài mà.”
Cố Cẩn Hành cúi đầu gõ tin nhắn điện thoại:
“Bảo nhanh chóng về.”
Bùi Dữ nghĩ :
“Kêu tìm một chỗ an gần đó để quan sát. Đừng xa quá. Đợi đến khi thấy bóng dáng của nhóm Cố Dư thì về.”
Cố Cẩn Hành gật đầu:
“Được.”
Thấy mấy lên kế hoạch đó, mà còn bình tĩnh như , Ôn Xu cũng lo nữa, cúi đầu tiếp tục chiến đấu với đĩa móng giò.
Một trong các món tối nay là móng giò hầm. Muốn thịt mềm thì hầm lâu, nhưng ở đây điều kiện, nên món ăn cực.
Lúc Ôn Xu đang cố gặm móng giò thì Tiêu Dã cũng nhận tin nhắn của Cố Cẩn Hành. Cậu lập tức tìm một vị trí thuận tiện để quan sát.
Với năng lực của Tiêu Dã, nhiệm vụ đối với chỉ như trò con nít.
Cậu chọn một tòa nhà bỏ hoang ở, lặng lẽ lẻn trốn sân thượng.
Tòa nhà cách nhà họ ở chỉ 40-50 mét, tầm rộng lắm, nhưng thể quan sát vài con đường xung quanh.
Mùa đông trời tối nhanh, hoàng hôn xong là bầu trời đen kịt.
Tuyết bắt đầu rơi lất phất, lâu cảm giác như màn hình TV nhiễu, đầy những đốm trắng li ti.
Tiêu Dã đói lạnh, chán đến phát rồ.
Cậu bắt đầu... đếm tuyết.
Đếm đến mấy ngàn bông, thì cuối cùng, cũng đến.
Cố Dư dẫn vài trăm sống sót từ căn cứ Vị Lai tiến về phía bên , đúng hướng Tiêu Dã đang quan sát.
Tiêu Dã nheo mắt quan sát, phát hiện vài nhóm đang di chuyển vòng quanh các công trình gần đó, vẻ bao vây khu nhà họ ở.
Tiêu Dã lắc đầu, cảm thấy đám hành động còn vụng về, khi nắm rõ tình hình liền nhanh chóng về nhà.
Khoảng cách xa, chỉ mất tới hai phút là trở về.
Lúc leo cửa sổ thì Cố Cẩn Hành đang rửa chén.
“Người tới ?” Cố Cẩn Hành cất cái chén cuối cùng tủ , “Đồ ăn để trong hộp giữ nhiệt ở bếp đó, chắc vẫn còn ấm.”
Tiêu Dã lúc chẳng còn tâm trạng ăn uống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-279-bi-bao-vay.html.]
“Đến ! Anh Bùi với Xu Xu ?”
“Ở phòng khách,” Cố Cẩn Hành lau tay, “Đi thôi, lên đó gặp họ.”
Cả hai cũng nhỏ, nên ở phòng khách hết.
Bùi Dữ kéo Ôn Xu dậy:
“Đi lên sân thượng.”
Tiêu Dã cực kỳ hào hứng:
“Ok luôn!”
Căn cứ Vị Lai phái tới 500 . Lần đ.á.n.h zombie còn gấp 10 , mà Bùi vẫn xử lý gọn. Tiêu Dã thể tưởng tượng cảnh sắp tới sẽ hoành tráng đến mức nào.
Nói gì thì , với dị năng của Bùi Dữ, thấy cảnh dùng trong trận quy mô lớn thì đúng là hiếm .
Họ nhanh chóng lên sân thượng, từ đó thể rõ bóng bên căn cứ Vị Lai.
Từ cao xuống, vài trăm trông vẻ cũng hoành tráng thật.
Đội hình đang yên tĩnh bỗng xôn xao, Cố Dư cảm thấy gì đó, ngẩng đầu thấy nhóm Ôn Xu đang sân thượng quan sát.
Cố Dư mím môi, trong lòng đầy lo lắng.
đến nước , cô chỉ còn đặt niềm tin Bùi Dữ.
Cố Dư với cả nhóm:
“Chỗ phía là nơi ở của dị năng hệ lôi, cẩn thận, đừng vì họ ít mà lơ là cảnh giác.”
Có châm chọc:
“Chuyện đúng là kỳ cục. Bốn đấu mấy trăm tụi ?”
Giọng điệu giễu cợt đó khiến cả đám bật .
“Nghe dị năng hệ lôi ghê gớm lắm, mà từng thấy tận mắt. Chắc thổi phồng quá !”
“Toàn mấy sợ c.h.ế.t tự hù thôi.”
“Chứ còn gì nữa, ha ha ha ha…”
Đám , như thể chơi chứ chiến đấu.
Chẳng ai coi lời Cố Dư gì, nên cũng buồn .
Cố Dư cũng chẳng thèm chấp, vì khi nhiệm vụ thất bại, họ cũng sẽ trở thành lý do bao biện.
Còn nhóm của căn cứ Vi Lai thì im lặng , ai tham gia bàn tán.
Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc vây chặt tòa nhà nơi nhóm Ôn Xu ở. Thái độ cực kỳ kiêu căng.
Cố Cẩn Hành xuống đám đông bên , hỏi một câu dù rõ:
“Cố Dư? Mấy dẫn cả đội đến đây là định gì?”
Chưa kịp để Cố Dư trả lời, một tên dị năng giả lớn tiếng:
“Mấy đắc tội căn cứ bọn ! Còn hỏi gì?”
“Không cần nhiều! Xuống đây chịu c.h.ế.t !”
“Nghe bảo dị năng hệ lôi ghê lắm mà? Sao dám xuống? Hay quỳ xuống cầu xin tụi , khi còn c.h.ế.t nhanh chút!”
“Lắm lời quá, đ.á.n.h luôn !”
Cố Dư thể kéo dài hơn nữa, nghiêm giọng quát:
“Đứng ngơ đó gì? Tới đây để tám chuyện ?”
Nghe cô , các dị năng giả mới chịu ngừng , nhanh chóng lùi phía , bắt đầu phát động dị năng.
Chỉ trong nháy mắt, bầu trời như bùng nổ, năng lượng dị năng dày đặc như trời, chiếu sáng cả khu vực, khiến trốn .
Cố Dư ở hàng cuối, thấy cảnh tượng mà lòng trầm hẳn xuống.
Cô âm thầm sắp xếp ở xung quanh, nếu tình hình , chỉ cần nhóm Ôn Xu rời khỏi tòa nhà, thì của cô sẽ lập tức phản , mở đường cho họ chạy thoát.
Mà cô cũng sẽ phát hiện…