Mỗi ngày Bùi Dữ mặc đồ đơn giản, mấy bộ quần áo cứ phiên mặc, chẳng cần phối gì nhiều.
Thật , quần áo để trong tủ trong gian với cũng chẳng khác gì .
Ôn Xu tủ quần áo đầy ắp, nghĩ nghĩ :
“Em cũng giúp phối đồ.”
Bùi Dữ ngớ , chần chừ :
“Quần áo của gì mà phối.”
Dù miệng thế, vẫn ngoan ngoãn lấy hết quần áo trong gian .
Chủ yếu vẫn là ba tông màu: đen, trắng, xám, thêm chút xanh đậm, xanh đen — tổng cộng năm màu.
Hằng ngày cũng chỉ mặc loanh quanh mấy màu .
Ôn Xu quen hết , ngạc nhiên hỏi:
“Anh mấy bộ màu khác ?”
Có chứ, nhưng Bùi Dữ lười phối nên lấy .
Giờ Ôn Xu chơi, bèn lấy hết luôn.
Một đống quần áo đột ngột xuất hiện quanh phòng Ôn Xu thấy như bao vây.
Màu sắc phong phú hơn nhiều, cô trúng một chiếc mắt sáng rực:
“Áo khoác đỏ rượu nè!”
Cô vỗ vỗ vai Bùi Dữ, :
“Mặc cái nha!”
“…?” Bùi Dữ mấy , nhỏ giọng:
“Hay chọn cái khác ?”
Trừ hồi nhỏ mặc đồ đỏ để chúc Tết, lớn lên bao giờ mặc màu nữa.
Ôn Xu lắc đầu, nũng nịu:
“Thử mà.”
Thôi, dù cũng mặc ngoài.
Bùi Dữ lấy áo khoác thử, là một chiếc blazer đỏ rượu. Bên trong đang mặc áo len cổ lọ đen, đỏ phối đen là kiểu phối kinh điển .
Dáng cao gầy, mặc gì cũng hợp. Huống chi gương mặt vốn một cách “gây ức chế”, mặc kiểu gì cũng thấy .
Ôn Xu mắt sáng rỡ, ngắm quanh một vòng:
“Đẹp ghê á!”
… đen da, nếu trắng tí chắc còn hơn.
“Thật ?” Bùi Dữ , “Đừng xoay nhiều quá, coi chừng chóng mặt đấy.”
Ôn Xu nghiêng đầu đ.á.n.h giá, lẩm bẩm:
“Thiếu cái gì đó phối thêm…”
Bùi Dữ liền lấy hết cà vạt, mắt kính, kẹp cà vạt… trong gian .
Rõ ràng là Tiểu Miêu rảnh quá nên chơi trò “ đồ cho búp bê” thôi, đành “búp bê phiên bản ” của cô .
Ôn Xu hí hửng chọn đồ: cà vạt đen, kẹp bạc, mắt kính…
Cô do dự.
Hình như từng thấy Bùi Dữ đeo kính? Cô tưởng tượng .
Nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô chọn một cái kính viền vàng kiểu giống Cố Cẩn Hành, vì thấy đeo .
“Xong !” Cô nhét hết mấy món phụ kiện tay , “Của nè!”
?
Bùi Dữ một đống đồ trong tay, ngẩng đầu:
“Xu Xu giúp .”
“Hả?” Ôn Xu nhăn mặt, “ em thắt cà vạt.”
Bùi Dữ bật :
“Vậy để tự , còn em giúp ?”
Lần cô gật đầu cái rụp:
“OK luôn.”
Bùi Dữ từng thắt cà vạt cả ngàn , tay thoăn thoắt vài cái là xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-272-do-toi.html.]
Ôn Xu ngón tay dài của thoắt cái thắt ngay, thấy cũng ngầu thật.
“Xong,” Bùi Dữ đưa kính và kẹp cho cô, “Phần còn giao cho Xu Xu.”
Ôn Xu hào hứng đeo kính, cài kẹp cho .
Làm xong hết, cô ngẩng đầu lên thì… sững .
Ủa?
Sao … giống khác luôn ?
Bùi Dữ thấy cô cứ đơ , liền nghiêng đầu ngó gương, đúng là kỳ kỳ thật.
Trên mặc vest nghiêm túc, vẫn là quần jean casual, đúng là hợp.
cũng chẳng quan tâm, miễn gương mặt vẫn thì vẫn đủ hút mắt Tiểu Miêu .
“Sao thế?” Bùi Dữ chọc cô, “Xấu ?”
Ôn Xu ậm ừ, bước tới tháo kính cho .
Bùi Dữ xoay đầu né, ôm cô ghế, hỏi gì.
Vừa hỏi xong thấy mặt cô bắt đầu đỏ lên.
Bùi Dữ bất ngờ, nhướn mày.
Thì … mà là quá.
Ôn Xu lí nhí :
“Nhìn lạ quá…”
Bùi Dữ định xoa cổ cô, nhưng nhớ cô đang dán t.h.u.ố.c nên chuyển sang véo má.
“Lạ chỗ nào?”
“Giống …” cô thật, “Rất kỳ lạ.”
Rõ ràng kiểu kính giống Cố Cẩn Hành, nhưng khi đeo thì như dân tinh , còn Bùi Dữ đeo lên cảm giác bad boy, kiểu “học giỏi nhưng hư hỏng”.
Ôn Xu mà dám lâu.
Bùi Dữ thật cũng quen đeo kính, nhưng vẻ mặt cô thì thấy… thử một chút cũng đáng.
Anh cố tình hỏi :
“ Xu Xu giống đang sợ nhỉ?”
Ôn Xu liếc một cái, nhào vô ôm n.g.ự.c :
“Đồ đáng ghét!”
Cái động tác né né tránh tránh khiến Bùi Dữ bật , ôm cô lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ôn Xu vốn ngại, giờ tấn công bất ngờ, mặt đỏ bừng, giãy giụa rời .
Không khí như , chịu để cô chạy chứ. Anh siết eo cô , chậm rãi hôn sâu hơn.
Cuối cùng gián đoạn hai là tiếng điện thoại bên cạnh rung lên ngừng.
Thật đó rung một .
Ôn Xu mơ màng trong lòng thở dốc, đuôi mắt ửng hồng, cổ áo xộc xệch, eo còn ôm chặt.
Bùi Dữ kiên nhẫn cầm điện thoại lên, là Cố Cẩn Hành gọi. Anh chỉnh nhỏ âm lượng bắt máy.
“Khụ, chuyện gì đấy?”
Cố Cẩn Hành: “Đống gỗ cũng gần xong , bây giờ thể đổi ca… Mà hai đang nghỉ ?”
“Ừ,” Bùi Dữ hờ hững đáp, “ dậy ngay, bảo Tiêu Dã canh, về .”
Trời đang lạnh, Cố Cẩn Hành cũng về nghỉ một chút, gì to tát.
“Ok,” Cố Cẩn Hành , “Thấy máy, còn tưởng chuyện gì cơ.”
Bùi Dữ khẽ, “Ngủ say quá, cúp máy đây.”
Ngắt máy xong, Bùi Dữ cúi đầu chọc chọc mặt Ôn Xu đang đỏ bừng, mềm mềm.
Ôn Xu giờ lười quá, chẳng động, lầm bầm:
“Đồ tồi…”
Làm cô mệt gần c.h.ế.t, chỉ ngủ.
Bùi Dữ rút tay , giúp cô chỉnh quần áo, hôn nhẹ lên má hai cái:
“Hồi nãy Cẩn Hành gọi, ngoài xử lý đống gỗ. Bé ở trong phòng ngủ một giấc nha.”
Ôn Xu thèm gì, ôm cổ , lim dim sắp ngủ luôn.