Bùi Dữ ngờ trong lúc đang kiểm tra bếp và gỗ thì gặp ngay lũ chuột đang lén điều tra địa hình.
Ba họ liếc mắt , đó Tiêu Dã rút điện thoại , lặng lẽ về phía cửa sổ phòng bếp.
“Chít chít chít ——”
Đám chuột bàn luận cực kỳ sôi nổi, kêu ngớt.
Tiêu Dã còn đến gần cửa sổ thì bất ngờ hai con chuột béo đen nhảy lên, ánh mắt bé xíu đen láy của chúng đối mặt với , hai bên đều giật nảy .
“Khoát!”
“Chít!”
Hai con chuột nhảy xuống biến mất, Tiêu Dã lập tức lao đến cửa sổ xem tình hình thì thấy cả đám chuột đang hoảng loạn bỏ chạy, đuôi dài lê lết nền đất, bao lâu chẳng còn thấy con nào.
Anh kinh ngạc : “Nhiều chuột thế ! Không lẽ là tới tính sổ với Tiểu Bình Quả?”
Cố Cẩn Hành theo bản năng về phòng khách, thấy Tiểu Bình Quả vẫn bàn xem hoạt hình thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên gây ồn ít, Ôn Xu và Cố Dư thấy chuột liền cũng chạy tới.
Ôn Xu tròn trịa, đường y như chim cánh cụt, chút lạch bạch, chậm rãi hỏi:
“Chuột gì cơ? Chạy trong ?”
Tiểu Bình Quả nhanh chóng chạy theo cô, hăng hái định vượt lên chạy cửa sổ thì Cố Cẩn Hành bế lên, gõ nhẹ lên đầu nó cảnh cáo.
Bùi Dữ lắc đầu, tiến đến nắm tay Ôn Xu, thấy sắc mặt cô vẫn thì an ủi:
“Tạm thời .”
Cửa sổ thì còn thể đóng kỹ, nhưng đồ đạc trong sân thì rắc rối. Họ sợ lũ chuột c.ắ.n c.h.ế.t đàn dê và gà, hoặc loạn, phá hoại lung tung. Trên sân thượng, mấy khay hạt giống cũng dễ giẫm hỏng.
Bùi Dữ sang hỏi Cố Dư:
“Đêm nay liệu xử lý ?”
Một câu đơn giản nhưng ngụ ý rõ.
Cố Dư gật đầu dứt khoát:
“ sẽ luôn theo dõi tình hình bên .”
Từ khi đến đây giúp đỡ, Cố Dư ở thường xuyên, nhưng mỗi tuần vẫn chọn hai ngày nghỉ đây buổi tối.
Ý của Quyền Phong là để tránh việc Bùi Dữ quên mất cô , thỉnh thoảng vẫn nên hiện diện một chút.
Lũ chuột dựa lượng đông mà càn, còn thù dai, răng sắc. Đuổi vài ăn thua, nhất là dằn mặt chúng một trận để chúng dám nữa.
Không loài vật nào sợ lửa. Có Cố Dư giúp đỡ, kế hoạch trả thù của đám chuột coi như thất bại.
Cố Dư đồng hồ:
“ còn chút việc, . Tối sẽ khác dị năng hệ hỏa tới hỗ trợ.”
Bùi Dữ gật đầu:
“Được.”
Cố Dư chào tạm biệt Ôn Xu rời .
Sau khi cô rời , Bùi Dữ lập tức kéo Ôn Xu về phòng. Lúc lên cầu thang còn hỏi:
“Hai chuyện gì thế?”
Ôn Xu lúng túng đáp:
“Không gì nhiều…”
Phản ứng giống như “ gì” cho lắm.
Bùi Dữ mím môi, vẻ mặt chút vui:
“Nếu gì thì em cứ thẳng nhé.”
Ôn Xu bất ngờ, ngơ ngác hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-262-toi-bao-thu.html.]
“Anh gì ?”
Không đang tưởng tượng gì nữa.
Ôn Xu nhịn , khẽ cong mắt :
“Em gì , còn khen nữa mà.”
Ừm... vài câu lẩm bẩm chắc tính là nhỉ?
Nghe , Bùi Dữ nhẹ nhõm thở , hỏi gì thêm nữa.
Sau khi uống thuốc, Ôn Xu luôn cảm thấy mệt mỏi. Bùi Dữ cùng cô giường lớn, ôm cô ngủ một giấc. Tới gần giờ cơm họ mới dậy.
Ngủ nhiều khiến đầu Ôn Xu nặng, nhưng vì t.h.u.ố.c nên cô vẫn thể cưỡng cơn buồn ngủ, tỉnh lúc nào cũng thấy bực bội.
Bùi Dữ dỗ cô một lúc cả hai xuống ăn tối.
Ăn xong, nhanh chóng dọn dẹp phòng bếp, còn cố ý chừa ít thức ăn thừa, để ở khe cửa sổ để dụ lũ chuột.
Cố Cẩn Hành và Bùi Dữ còn tranh thủ lên sân thượng, lấy lồng sắt che kín mấy khay hạt giống, còn đè lên vài viên gạch đỏ và hai thùng nước.
Trong sân, đàn gà rừng nhốt chuồng, dê cũng buộc cẩn thận.
Phòng khách chuyển sang dùng đèn ánh sáng vàng dịu, độ sáng thấp nhất để tránh gây chú ý. Ai cũng bận việc của , ít chuyện để tránh ồn.
Ôn Xu chán, liền nắm tay Bùi Dữ chơi đùa.
Thấy cô buồn, Bùi Dữ nghĩ một lúc lấy từ gian tờ giấy trắng A4, đó lấy thêm đủ loại bút chì, bút màu, bút sáp.
“Em vẽ tranh chơi ?” Bùi Dữ khẽ hỏi, “Vừa nãy lục gian, còn tìm thấy mấy bộ xếp hình nữa.”
Mắt Ôn Xu sáng lên, ôm lấy tay , suy nghĩ một lúc :
“Em chơi xếp hình.”
Biết Tiểu Miêu mê , Bùi Dữ chọn một bộ hình dễ thương nhất tên là “Ảnh gia đình ở vườn thú”, là các loài động vật, hoa cỏ và sỏi đá nhỏ.
Anh đổ bộ miếng ghép để Ôn Xu tự lắp từng chút một.
Cô chăm chú trò chơi, gặp miếng nào chắc thì hỏi , để giúp.
Thời gian trôi, trời tối đen như mực, xung quanh cũng yên tĩnh hơn hẳn.
Đang tập trung chơi, Ôn Xu bỗng thấy tiếng chuột kêu “chít chít” vang lên từ ngoài cửa sổ, cô ngẩng đầu .
Cảnh tượng khiến đều sửng sốt.
Không hiểu lũ chuột ăn gì mà con nào con nấy đều béo ú, chiếm hết cả mặt kính cửa sổ, che lấp bộ ánh sáng, chỉ thấy một mảng đen sì.
Và đó mới chỉ là một cửa sổ.
Ngoài tầm mắt họ, cả khu nhà đều chuột bò đầy, chỗ nào thể bám là chuột, dày đặc như rừng.
Trong sân, dê và gà cũng bắt đầu kêu loạn, ầm ĩ cả lên.
Tiểu Bình Quả phả cửa sổ, nhanh chóng chạy đến cửa xổm, Cố Cẩn Hành mở cửa cho nó.
Cố Cẩn Hành tới, bình tĩnh nhét nó trong túi đựng mèo:
“Bên ngoài nhiều chuột , em nghĩ một con mèo thể đ.á.n.h cả trăm, cả nghìn con ? Ngồi yên .”
“Meo ngao ——”
Tiểu Bình Quả cam lòng, giơ móng vuốt cào túi, cố gắng chui .
Bùi Dữ kéo Ôn Xu dậy:
“Đi, sân xem một chút.”
Cố Cẩn Hành gật đầu:
“Đi nhanh lên, sợ mở cửa là lũ chuột sẽ lao ngay.”
Ôn Xu ngẩng đầu Bùi Dữ, :
“Em nhắn cho chị Cố Dư , nhưng chị vẫn trả lời.”