Bùi Dữ thấy cô mệt rã rời, nghĩ một lúc nắm tay cô kéo ngoài:
“Hạ Duệ lái xe tới , xem cái xe đó trông thế nào .”
Ôn Xu thì cũng tỉnh táo , dụi mắt:
“Ừm, thôi.”
Chiếc xe đậu ngay ngoài sân, sát tường rào.
Vừa bước sân, Ôn Xu thấy chiếc xe . Vốn dĩ cô chẳng mấy hứng thú, giờ thấy cái xe xí và còn bẩn, càng hứng luôn.
Bùi Dữ mở bảng điều khiển thử qua các chức năng, thứ hoạt động khá , phanh cũng nhạy.
Thấy lên xe, Ôn Xu cũng lên ghế phụ:
“Anh tính lái sân ?”
Bùi Dữ gật đầu:
“Ừm, chạy trong để đó.”
Trong sân rộng thật đấy, nhưng mà để hai cái xe một lúc thì chật. Mấy con dê cũng dồn hết góc, tụ tập chung với mấy con gà rừng thuần hóa.
Bùi Dữ lái xe chỗ, đó đuổi mấy con dê đầu đàn sang sân bên cạnh.
Ôn Xu vì mệt quá nên ngoan ngoãn theo , trông ngơ ngơ.
“Em mệt lắm ?” Bùi Dữ thấy cô uể oải cũng nỡ, liền bế cô về phòng,
“Vậy ngủ một lát . lát nữa đến giờ là dậy đấy, nhớ ?”
Ôn Xu tựa đầu lên vai , dụi dụi áo nhắm mắt ngủ luôn.
Bùi Dữ chỉ bất lực lắc đầu, cuối cùng vẫn bế cô về phòng.
Biết lúc nãy nên để cô ngủ thêm lầu thì hơn.
---
Sau hôm đó, cuộc sống ở thành phố Kim Bảo của cũng dần định .
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, gió thổi cũng nhiều hơn .
Thời gian gần đây, Cố Dư gần như mỗi ngày đều chạy qua chạy giữa căn cứ Vị Lai và bên chỗ Ôn Xu. Cứ lặp lặp như thế gần một tháng, thái độ của Bùi Dữ và mấy khác đối với căn cứ Vị Lai cũng đổi rõ rệt.
Để giữ họ , Quyền Phong đưa ít lợi ích và chính sách hỗ trợ.
Mỗi tuần phát gạo, mì, một rổ rau củ tươi. Trời lạnh , còn tặng thêm miếng dán giữ nhiệt, đường đỏ, khăn quàng cổ và bao tay, ai cũng phần.
Trong tháng đó, Bùi Dữ cũng gặp Quyền Phong và Quý Ngộ Phong vài .
Cứ hễ gặp xong Quyền Phong hôm , hôm Quý Ngộ Phong mang theo tinh hạch và đồ ăn hoang dã tới.
Căn cứ phía chính phủ thì tranh thủ trong thời gian ngắn đó thành nền móng căn cứ mới, giờ đang xây tường bao.
Cuối cùng, căn cứ Vị Lai cũng đồng ý hợp tác, cử một loạt dị năng giả đến hỗ trợ. Các căn cứ và nhỏ xung quanh cũng lượt góp sức.
Với tốc độ , đến nửa năm, căn cứ mới sẽ thành.
Ai đến cũng công nhận: xây nhanh thật!
---
“Xu Xu, dậy thôi.”
Nghe tiếng gọi, Ôn Xu lờ mờ mở mắt, đơ vài giây.
Bùi Dữ đồ xong, thấy cô còn đang , bèn kéo cô dậy.
“Hôm nay liên hoan ở sân bên cạnh, sớm chút để phụ chuẩn .”
“Em nhớ ,” Ôn Xu lồm cồm bò dậy nhào lòng , “ em buồn ngủ quá , đ.á.n.h răng giúp em !”
Bùi Dữ bế cô dậy, bế thẳng nhà vệ sinh.
“Đêm qua ngủ sớm mà vẫn mệt ?”
Rõ ràng là chỉ bé mèo con thôi, mà lúc ngủ thì như bé lợn con luôn.
Đặc biệt là dạo lạnh hơn, Ôn Xu càng ngủ nhiều hơn, mê ngủ hơn hẳn. Nhiều lúc Bùi Dữ cũng đành chịu.
“Chưa tới mùa đông mà , đến lúc đó nữa.”
Ôn Xu véo mặt một cái hôn nhẹ:
“Suỵt, đừng nữa.”
Bùi Dữ định thêm thì cô bịt miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-258-lien-hoan.html.]
“Không lời là em c.ắ.n thật đó, cho hổ chơi.”
Bùi Dữ bật .
Cô c.ắ.n gì khiến hổ . thôi, nên .
Hai chuẩn trêu chọc một lúc, rửa mặt xong thì Ôn Xu tỉnh táo hẳn. Nhìn đồng hồ gần 10 giờ, cô vội chạy quần áo.
Hôm nay là buổi BBQ do Hạ Duệ hẹn tổ chức.
Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã qua phụ từ nửa tiếng . Cố Dư và ba ở căn cứ Vị Lai cũng mặt, chỉ còn Ôn Xu và Bùi Dữ.
Bùi Dữ dựa lưng cửa, Ôn Xu cuống lên tìm đồ đồ, vẻ nhàn hạ và thảnh thơi.
Ôn Xu đồ xong thấy đang , chạy tới đ.ấ.m cho mấy cái.
"Đáng ghét!" Cô kéo tay , “Trễ đó, nhanh lên!”
Bùi Dữ nắm tay cô, giọng vẫn :
“Đừng cuống, Cẩn Hành và Tiêu Dã mà, nhà đại diện là .”
Ôn Xu lí nhí:
“Biết là , nhưng ai cũng em mê ngủ hết còn gì…”
Quê độ ghê!
Khóe miệng Bùi Dữ kìm :
“Chẳng lẽ còn ai ?”
Không chỉ hàng xóm và Cố Dư, mà cả Quyền Phong với Quý Ngộ Phong cũng từng bắt gặp cảnh Ôn Xu ngủ nướng còn gì.
Ôn Xu chọc phát bực, liền c.ắ.n nhẹ một cái lên tay .
Dù cô nhanh thế nào thì cuối cùng hai cũng là đến muộn nhất.
Tới nơi, Cố Dư đang nhóm bếp, Hạ Duệ bắt đầu nướng thịt. Hà Nguyệt, Trần Cạnh Chi và Cố Cẩn Hành đang rửa rau, chuẩn đồ ăn trong bếp. Tiêu Dã và Trần Cạnh Ngôn đang xâu thịt, một ướp, một xiên.
Ôn Xu dắt tay Bùi Dữ bước sân, cả đám chia việc gọn gàng, nhất thời nên giúp gì.
Bùi Dữ lên tiếng:
“Chào buổi sáng.”
Hạ Duệ ngẩng đầu lên thấy hai , :
“ lúc đấy, thử giúp xem mấy xiên thịt nêm nếm , còn điều chỉnh.”
Bùi Dữ đẩy Ôn Xu lên:
“Vậy phiền Xu Xu .”
Chưa kịp phản ứng, Ôn Xu nhét tay cái đĩa, trong đó một xiên thịt và một cánh gà.
Cố Dư nhắc:
“Bàn ghế ở bên , em qua ăn .”
“Dạ…” Ôn Xu mấy xiên thịt, nuốt nước miếng, ngoan ngoãn ăn.
Bùi Dữ cũng giúp, mà cạnh cô, giúp cô gỡ thịt gà.
Nhiều nên khí cũng rôm rả hơn.
Trần Mộng Mộng giờ gan cũng lớn hơn, thấy Ôn Xu tới là nhảy nhót gần ngay.
Nhìn thấy đĩa cánh gà, cô bé reo lên:
“Chị Xu Xu, em cũng ăn!”
“Trần Mộng Mộng!” Trần Cạnh Ngôn gọi từ xa –
“Em mới ăn hai cái đó! Lát nữa còn nhiều mà!”
Trần Mộng Mộng l.i.ế.m môi, ánh mắt long lanh:
“ lúc nãy em chỉ ăn ruột gà, ăn cánh mà…”
Ôn Xu ánh mắt đó tới mức đỏ mặt.
Trẻ con còn ăn mà ăn thì quê thật!
Cô ngượng quá, khẽ chọc tay Bùi Dữ:
“Anh gỡ cho Mộng Mộng một cái .”