Ôn Xu đang chạy về phía phòng khách thì Tiểu Bình Quả cũng c.ắ.n con chuột lớn chạy theo.
Hai bé mèo con đuổi loạn xạ trong phòng khách, khiến chú ý.
Thấy Tiểu Bình Quả sắp bắt kịp, Ôn Xu cuống lên, gọi:
“Chủ nhân! Mau ôm em!”
Đến mức gấp quá, cô gọi luôn cả “chủ nhân”.
Bùi Dữ hiểu chuyện gì xảy , dậy định đón thì Ôn Xu nhào tới, hai va ngã nhào lên ghế sofa.
Cú ôm quá bất ngờ, lực va khá mạnh, khiến cả hai ngã lăn ghế.
Trong khi đó, Tiểu Bình Quả vẫn cắm đầu cắm cổ đuổi theo, chỉ thấy một cục bông trắng mập mạp đang lao tới nhanh.
Dù tốc độ của nó nhanh, nhưng Cố Cẩn Hành còn nhanh hơn. Khi Tiểu Bình Quả chạm đến mép sofa, nhanh tay tóm gọn nó.
“Meo...”
Trong miệng Tiểu Bình Quả vẫn đang ngậm một con chuột to tướng. Bốn chân chuột mềm nhũn rũ xuống, cái đuôi dài ngoằng. Nó ngước mắt Cố Cẩn Hành, ánh mắt tròn xoe vô tội.
Nếu bỏ qua việc nó đang c.ắ.n một con chuột sống, thì nó đúng là một bé mèo ngoan.
Tiêu Dã giật , nhảy lùi hai bước, trợn mắt Tiểu Bình Quả:
“Gì trời! Em tóm con chuột to thế hả?”
Con chuột đó gần bằng nửa Tiểu Bình Quả! Trong miệng nó chỉ thấy đôi mắt chuột thò , mặt mũi che hết.
Cái đuôi dài cứ như roi .
Sắc mặt Cố Cẩn Hành cũng đen thui. Anh xách Tiểu Bình Quả đến cửa phòng khách.
“Nhả .”
Con chuột vẫn còn sống, thoi thóp thở, nhưng đôi mắt vẫn long lanh, chăm chăm, kiểu như thôi miên khác.
Tiểu Bình Quả chịu nhả , còn giãy dụa đòi chạy về phía Ôn Xu.
“Em sợ c.h.ế.t khiếp thế kìa,” Cố Cẩn Hành vỗ nhẹ đầu nó, “Bỏ mau!”
Tiểu Bình Quả lắc lắc như lắc đồ chơi, vẻ khó chịu, buông chuột giả vờ c.ắ.n . Cố Cẩn Hành nhanh tay né .
Anh đá con chuột béo ú đó bay thẳng bức tường đối diện.
“Bịch” một cái, con chuột rơi xuống đất, rõ là c.h.ế.t ngất.
Vừa đá xong, quanh sân thấy thêm mấy con chuột c.h.ế.t rải rác, đầu lập tức đau như búa bổ.
Anh dắt Tiểu Bình Quả sân, xổm xuống mấy con chuột, bắt đầu “giáo dục”.
Tiểu Bình Quả lắc lắc đuôi, miệng mấp máy, nhưng chẳng đầu chữ nào.
Cái biểu cảm và hành động quen thuộc khiến Cố Cẩn Hành tức quá bật .
Trong phòng, Tiêu Dã vẫn còn sợ, ôm n.g.ự.c thở dốc:
“Con chuột đó ăn gì mà béo thế? Nhìn xỉu!”
Bùi Dữ đỡ Ôn Xu dậy, kiểm tra xem cô gì , :
“Sao nhát ? Mèo mà cũng sợ chuột ?”
“Tiểu Bình Quả định mang cho em ăn đó,” Ôn Xu lén cửa, “Em ăn chuột !”
Bé mèo Tiểu Bình Quả đáng ghét !
Bùi Dữ đắn đo, :
“Anh thấy nó như đang chơi đùa với em thôi mà.”
Ai !
Tiểu Bình Quả tiếng nào, cứ ngậm con chuột lao tới.
Ôn Xu leo xuống khỏi Bùi Dữ, liếc đĩa trái cây bàn .
“Đợi chút nữa hãy ăn,” Bùi Dữ lau tay cho cô bằng khăn cồn từ gian chứa đồ, “Em chạm chuột ?”
Ôn Xu ngoan ngoãn đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-257-cuoi-den-tuc-dien.html.]
“Không , Tiểu Bình Quả cũng đụng em.”
Nghe , Bùi Dữ mới yên tâm.
Trái cây bày mắt, đĩa nhỏ tinh xảo, còn rưới thêm sốt mayonnaise, thôi thấy thèm.
Ngoài hành lang, vẫn còn tiếng Cố Cẩn Hành dạy dỗ xen lẫn tiếng meo meo của Tiểu Bình Quả.
Ôn Xu yên:
“Sao nó vẫn nhỉ?”
Bùi Dữ thấy cô sốt ruột thì bật :
“Yên tâm , Cố Cẩn Hành nỡ mắng nặng . Cùng lắm là vài câu cho dắt nó về thôi.”
Đừng lạnh lùng , chứ cũng là “con sen” của mèo đấy, chỉ là giỏi che giấu thôi.
Nhà ai mà chẳng thương mèo nhà .
Tiểu Bình Quả cũng gây chuyện gì lớn. Nói vài câu là xong.
Ôn Xu nửa tin nửa ngờ, ăn miếng dưa hấu thì thấy Cố Cẩn Hành dắt Tiểu Bình Quả .
“ mang nó tắm cái ,” giơ bé mèo lông xù như con nhím lên , “Bẩn quá, ôm nổi. Hành lang ngoài cũng rửa sạch .”
Bùi Dữ nhướng mày: “Hành lang?”
“Ừ,” Cố Cẩn Hành bất đắc dĩ , “Trên Tiểu Bình Quả còn đeo thêm mấy con chuột nữa.”
Tiêu Dã nghiêng ngả: “Tiểu Bình Quả đúng là chiến thần luôn!”
Tiểu Bình Quả giãy giụa meo meo.
“Em hết !” Ôn Xu giơ điện thoại, nháy mắt với Cố Cẩn Hành, “Em gửi cho nha.”
Cố Cẩn Hành bật : “Cảm ơn Xu Xu.”
Sau đó đưa Tiểu Bình Quả lên lầu.
Trông thì như một trận rượt đuổi mèo chuột vui vẻ, nhưng thật cũng khiến Bùi Dữ cảnh giác – khu vực còn yên bình như nữa.
“Tiêu Dã,” Bùi Dữ đĩa trái cây sạch trơn mặt , , “Ăn xong thì quanh mấy tòa nhà kiểm tra thử xem dấu hiệu chuột hoạt động .”
Tiêu Dã hiểu ý ngay: “Ok!”
Phát hiện chuột thì lập tức xử lý, để sót.
Ôn Xu gửi video Tiểu Bình Quả đại chiến chuột cho Cố Cẩn Hành, ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Dã còn trong phòng khách.
Không còn ai khác ở đó, Bùi Dữ bế cô lên đùi, đút trái cây cho cô ăn.
Người cô mềm mềm, mát mát, nhỏ xíu, ôm thích.
Ngoài sân, trời nắng chang chang, Cố Dư và nhóm đang lái xe chở cỏ và giun đất về.
Họ thu hoạch kha khá, giun đất chất đầy hai thùng, cảm giác như cày tung cả ruộng lên.
Về đến sân nhà Bùi Dữ, họ chất cỏ thành từng bó đặt ngoài hành lang, giun thì để cạnh nhà gỗ.
Nghe tiếng động, Bùi Dữ và Ôn Xu xem.
Thấy họ, Cố Dư gật đầu chào: “Hai định nấu cơm chiều lúc mấy giờ? Đến giờ qua nhóm lửa.”
Bùi Dữ cũng khách sáo: “Khoảng 5 giờ rưỡi.”
“Được,” Cố Dư đồng hồ, “Bọn , đến giờ sẽ … Thủ lĩnh bên coi trọng các . Có chuyện gì thì cứ liên hệ , miễn là căn cứ Vị Lai , bọn sẵn sàng hỗ trợ.”
Bùi Dữ chỉ gật đầu nhẹ, gì.
Mấy lời là thủ tục thôi. Dù gì Cố Dư cũng là sống trong căn cứ Vị Lai, cho nơi đó là chuyện bình thường.
Nói xong, họ rời khỏi sân.
Nói là , thực họ chỉ qua một tòa nhà gần đó để tạm trú, cách Bùi Dữ và nhóm xa lắm.
Ôn Xu theo, ngáp một cái.
Trưa nay ngủ , giờ ăn no chơi với Tiểu Bình Quả nên bắt đầu buồn ngủ.