Tiểu Bình Quả mập lên ?
Ôn Xu bế Tiểu Bình Quả lên thử thử, nhưng cũng cảm thấy nặng hơn bao nhiêu.
Tiêu Dã chọn xong trái cây thích ăn, ánh mắt vẫn ngừng liếc sang Bùi Dữ.
Thỉnh thoảng Bùi Dữ liếc cho một cái vì cứ lén .
Thật là thảm.
Mọi đều chọn trái cây yêu thích, rửa sạch dùng d.a.o nhỏ cắt thành từng miếng.
Ôn Xu cạnh Bùi Dữ đang thái trái cây, liếc thấy cơ bắp cánh tay thì tò mò đưa tay bóp thử một cái.
Bùi Dữ suýt nữa rơi con d.a.o gọt hoa quả. Anh sững một chút, liếc Ôn Xu, hành động “quấy rối” vô thức , gì đó nhưng thôi.
Thôi bỏ , đông quá, gì giờ cũng kỳ.
Bùi Dữ cắt một miếng đào đút miệng cô:
“Chỗ việt quất kìa, em lấy thử cho Tiểu Bình Quả ăn xem.”
Ôn Xu nhai trả lời ú ớ trong miệng.
Hôm nay trời nóng lên. Bầu trời ngoài xanh ngắt, nắng vàng rực rỡ, khiến tâm trạng ai cũng thoải mái hơn hẳn.
Ôn Xu bế Tiểu Bình Quả cửa sổ hóng gió. Dù nóng nhưng gió thổi qua cô cảm thấy dễ chịu.
Lúc đầu Tiểu Bình Quả cũng ngoan ngoãn bên cửa sổ ngắm cảnh.
Bỗng tai nó giật giật, bật dậy, cúi đầu chằm chằm ngoài cửa sổ.
Vì nhà ở tầng trệt, bình thường Tiểu Bình Quả ngoài chơi nên cửa sổ phòng khách lắp chấn song.
Sợ nó nổi hứng nhảy ngoài chạy lung tung, Ôn Xu nhanh tay bế nó lên.
“Không nha~” Cô xoa lông dỗ, “Không trèo qua cửa sổ.”
“Meooo~”
Tai nó động đậy, đó vùng khỏi tay cô, chạy đến chồm hổm bên cửa, đầu cô.
Cái gì trời?
Ôn Xu nghiêng đầu khó hiểu, ngoài cửa sổ vẫn chẳng thấy gì lạ.
“Meooo~”
Lần giọng nó vẻ thúc giục hơn.
Cố Cẩn Hành thấy Tiểu Bình Quả cứ ở cửa thì ngạc nhiên:
“Nó ngoài ?”
“Không rõ nữa,” Ôn Xu kiễng chân thử ngoài, “Ngoài đó gì .”
Tiểu Bình Quả vẻ mất kiên nhẫn, qua vài vòng.
“Có nên mở cửa cho nó ?” Ôn Xu hỏi.
“Mở ,” Cố Cẩn Hành cân nhắc, “Có khi nó thấy cái gì đó thú vị.”
Vừa mở cửa , Tiểu Bình Quả như tên b.ắ.n lao vọt ngoài.
“Meooo!”
Ôn Xu cuống cuồng chạy theo:
“Tiểu Bình Quả!”
Mọi từng thấy nó hăng thế , liền tò mò kéo xem.
Bùi Dữ: “Nhìn như đang đuổi theo con mồi .”
Anh xong, Cố Cẩn Hành lập tức cảm giác chẳng lành.
Tự nhủ: Chỉ cần chuột là …
Lời còn dứt, hành lang vang lên tiếng Ôn Xu la thất thanh:
“Tiểu Bình Quả! Đừng đuổi theo con chuột!!”
Cố Cẩn Hành: “…”
Bùi Dữ bên : “Cầu trời đừng để nó tha về còn sống.”
“Chắc muộn ,” Cố Cẩn Hành thở dài, lắc đầu, “Thôi, cho nó chơi thoả thích .”
Trước Tiểu Bình Quả đúng kiểu "tiểu bá vương", tận thế thì ngoan hơn nhiều. Nay hiếm lắm mới hứng chơi, bẩn tí cũng chẳng .
Bên ngoài hành lang, Tiểu Bình Quả hùng hổ tha về một con siêu bự béo ngậy. Cái đuôi cong vút, hăng hái chạy về phía Ôn Xu.
Chạy mà như rung rung theo nhịp, thì dễ thương lắm.
Nếu là bình thường, Ôn Xu ôm nó .
bây giờ thì—
Ôn Xu lùi hai bước, hoảng hốt:
“Chị ăn , em cũng đừng ăn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-256-cuu-em-voi-chu-nhan-oi.html.]
Tiểu Bình Quả ngớ hiểu, nghiêng đầu cô. Con chuột giãy đạp, cái đuôi còn quét theo mặt đất kéo lê một đoạn.
Nó định cho cô ăn , mà là... cô chơi cùng.
Tiểu Bình Quả c.ắ.n chuột, hí hửng chạy đến, đặt con mồi mặt Ôn Xu.
Ôn Xu sợ chuột, nhưng chẳng thích gì chúng. Vội vã né :
“Chị cần! Thứ ăn !”
Mất kiểm soát, con chuột vùng chạy.
Tiểu Bình Quả lập tức lao theo, hai chân đạp phập phập, c.ắ.n cổ nó buông.
“Chít chít chít!”
“Meooo!”
Nó gầm lên dữ dội, dứt khoát đè đầu con chuột xuống.
Ôn Xu mà choáng váng, lén lút giơ nắm tay cổ vũ:
“Cố lên Tiểu Bình Quả! Đánh lắm!”
Y như đang xem phim hoạt hình.
Tiểu Bình Quả vốn đói, cũng định g.i.ế.c hẳn con chuột. Chơi chán liền thả .
Chuột bỏ chạy, nó đuổi theo c.ắ.n tiếp.
Ôn Xu một bên cầm điện thoại clip, tính khoe với Cố Cẩn Hành.
Tiểu Bình Quả đại chiến Chuột Béo!
Cô đang mê mẩn xem, thì bỗng cảnh tượng mắt xuất hiện thêm… cả đám chuột.
“Chít chít!”
“Chít chít chít!”
Hình như tụi nó đến cứu bạn, chuẩn hợp lực xử Tiểu Bình Quả.
Ôn Xu bật dậy, thổi xua bọn chúng .
Cả đám chuột tám, chín con, con nào con nấy mập như heo con, mà nổi da gà.
“Trời đất ơi, ghê quá.”
Ôn Xu nhăn mặt, “Tiểu Bình Quả, về ?”
mà Tiểu Bình Quả chịu về.
Không những về, mà còn hùng hổ chuẩn chiến thêm hiệp nữa!
Ôn Xu sợ nó thương nên dùng quả cầu nước xịt đám chuột, tụi nó ướt nhẹp.
Hai đứa mèo con chơi cực kỳ vui.
Không lâu , Tiểu Bình Quả hạ gục năm, sáu con. Con cuối cùng sống sót cũng đang chân nó, thương tơi tả.
Những con chuột còn thì... hoảng hốt bỏ chạy.
Chắc gọi tiếp viện.
Thấy trận chiến kết thúc, Ôn Xu vội dỗ:
“Tiểu Bình Quả! Mình chơi đủ ha? Về ăn trái cây nha?”
“Meo~…”
Lần nó cũng thấy đủ . Nghe lời, c.ắ.n con chuột cuối cùng tha về phía Ôn Xu.
Nó mới trải qua trận chiến, lông dính m.á.u be bét, dữ dằn đầy khí chất.
chuẩn “tiểu bá vương mèo.”
Ôn Xu nuốt nước bọt, quanh, ngập ngừng:
“Chị… thật sự ăn chuột nha.”
Cô lùi hai bước nữa.
Tiểu Bình Quả hành động của cô, khựng , nghiêng đầu bối rối.
Chẳng lúc nãy cô còn cổ vũ nó hăng lắm ? Sao giờ nhận chiến lợi phẩm nữa?
Đây là con chuột duy nhất còn sót đấy.
Nó hiểu, nên vẫn tiếp tục tới.
Ôn Xu lùi cố gắng khuyên nó bỏ con chuột xuống.
Cứ thế hai bên rượt đuổi qua vài vòng, Tiểu Bình Quả tưởng Ôn Xu đang chơi với , thế là dừng một lát phấn khởi lao tới.
“Tiểu Bình Quả!” Ôn Xu suýt nó hù c.h.ế.t, đầu bỏ chạy trong nhà:
“Chị thật đấy! Chị ăn cái đó !”
Hu hu hu.
Cứu em với, chủ nhân ơi!