Hôm qua nhóm Bùi Dữ mất một chiếc xe, mà còn là do cứu nhóm Hạ Duệ nên mới thiệt hại. Vì , Hạ Duệ và Trần Cạnh Chi bàn bạc và quyết định đưa một chiếc xe khác để đền bù.
Chiếc xe thật sự đắt đỏ.
Gần như họ gom hết đồ đạc giá trị, bộ vật tư và tinh hạch tích trữ trong thời gian qua mới đủ để đổi lấy chiếc xe . May mắn là họ vẫn còn đất trồng rau, đến mức c.h.ế.t đói.
Cả nhóm kéo đến sân nhà Bùi Dữ, chiếc xe mới. Xe thì lắm, vài vết trầy xước, bong sơn, nhưng vẫn dùng .
Hạ Duệ kiểm tra sơ qua, thấy vấn đề gì lớn nên đưa thẻ giao dịch cho Cố Dư.
“Tiêu Dã!” Trần Cạnh Ngôn gọi to, “Ra đây chút!”
Không cho gọi là Bùi, cũng cho gọi là Cố, nên chỉ thể gọi Tiêu Dã như thế.
“Ra liền đây!” Tiêu Dã bước vội , cau mày , “Làm gì mà ồn ? Xu Xu đang ngủ đó, đừng la lớn thế.”
Mọi ở đây thói quen ngủ trưa, hôm nay do Cố Dư và nhóm của cô đến nên Tiêu Dã ở phòng khách trông nhà.
Trần Cạnh Ngôn lập tức hạ giọng, “Xin …”
“Sao ?” Tiêu Dã liếc cả nhóm, “Bộ định gây chuyện hả?”
Trần Cạnh Chi vội vàng : “Không , !”
Hạ Duệ nghiêng , chỉ về chiếc xe phía , “Hôm qua Bùi Dữ cứu bọn , còn vì thế mà mất một chiếc xe, nên hôm nay tụi đến gửi quà cảm ơn, cũng là để xin . Thật sự cảm ơn nhiều!”
“Hả?” Tiêu Dã đơ một chút. Chuyện ... từng gặp bao giờ.
“Ờ… chuyện chờ Bùi tỉnh tính,” Tiêu Dã cố gắng bắt chước giọng điệu của Cố Cẩn Hành, “Mọi đều là hàng xóm, sống c.h.ế.t cận kề thì ai nhẫn tâm ?”
Hà Nguyệt , “Phải đó. Giờ mạng chẳng đáng mấy đồng, nhưng với tụi , mạng sống vẫn là thứ quý giá nhất.”
Chiếc xe là tấm lòng nhất mà bọn họ thể dốc sức .
Nếu còn nợ gì, trả tiếp.
Tiêu Dã vốn cũng định từ chối, vài câu cho bảo họ cứ để đó, đợi Bùi Dữ dậy sẽ quyết.
Thật , lúc Bùi Dữ dậy .
Ngay lúc Trần Cạnh Ngôn gọi to, chỉ tỉnh mà cả Ôn Xu cũng đ.á.n.h thức.
Ôn Xu ngủ đủ mà ồn, bình thường cô dễ nổi giận, nhưng khác.
Bùi Dữ sờ bụng cô lúc cô ngủ, phát hiện !
Ôn Xu tức lắm, nhoài giường, đè tay để ngăn chạm bụng cô – cái bụng mềm mềm, cảm giác khá dễ chịu.
“Anh bắt nạt em!” Ôn Xu trừng mắt, “Bị em bắt quả tang nhé!”
Trong mắt Bùi Dữ, biểu cảm của cô chẳng khác gì bé mèo nhỏ giơ móng cào , cực kỳ đáng yêu.
Anh bật , “Vậy là Xu Xu càng lợi hại .”
“Cái gọi là bằng chứng rõ ràng!” Ôn Xu bĩu môi.
Thật Ôn Xu gầy, nhưng nghiêng thì bụng sẽ nhô lên một chút – chuyện bình thường.
Bụng trắng trẻo, mềm mềm, Bùi Dữ nhịn nên nhéo nhẹ một cái. lúc đó Trần Cạnh Ngôn gọi, Ôn Xu tỉnh, và thế là... bắt quả tang.
Bùi Dữ vội vàng giải thích, “Không bắt nạt…”
Bàn tay đè lâu vẫn khó chịu.
Ôn Xu gạt tay , “Không cần ! Em là bắt nạt thì là bắt nạt!”
Bùi Dữ nhẹ, “Vậy em gì thì mới tha ?”
Anh hỏi thế thì Ôn Xu đơ .
“Ờmmm…” Cô nghĩ mãi hình phạt gì – “Anh… …”
Miêu Miêu nghĩ mãi vẫn nghĩ nên chỉ đành cụp mắt xuống .
Cô lẩm bẩm, “Miêu Miêu rộng lượng, tha cho đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-255-mieu-mieu-rong-luong.html.]
Bùi Dữ bật kìm .
Dễ thương quá mức.
Anh nhịn ôm cô lòng, giống như ôm mèo, hôn lên má cô mấy cái.
“Xu Xu rộng lượng quá,” Anh dụi mặt cô, “ là Miêu Miêu ngoan nhất.”
Chẳng gì bất ngờ, mặt Ôn Xu đỏ ửng lên.
Cô bẹo má , c.ắ.n nhẹ hai bên cằm, để hai vết răng ngay ngắn.
Sau khi đùa giỡn một lúc, Bùi Dữ dậy chuẩn đồ.
Còn Ôn Xu tiếp tục ườn giường, lăn qua lăn vui vẻ.
“Em còn ngủ.” Cô kéo chăn, chân đạp lên chăn, mắt nhắm , “Em ngủ tiếp.”
Cặp chân trắng muốt lộ , Bùi Dữ ở cuối giường, cầm chân cô xem xét một chút.
“Ngày ăn ba bữa thiếu, em mập nổi ?”
“Quá tuyệt còn gì!” Ôn Xu ngọ nguậy chân, “Em thuộc tạng ăn mãi béo, đặc biệt luôn!”
Bùi Dữ lo, “Vậy mà cũng gọi là hả?”
Lúc còn là mèo thì tròn tròn, mềm mại, giờ gầy quá, khiến lo lắng lắm.
“Chẳng khỏi lo chuyện tăng cân ?” Ôn Xu thắc mắc, “Chuyện còn gì!”
Cô lẩm bẩm, “Anh hiểu, nhưng nếu còn nữa là em đuổi ngoài đó.”
Câu như kiểu đang thách thức.
Bùi Dữ im lặng, dậy đồ.
Lúc đó mới hơn hai giờ chiều, Ôn Xu định dậy, tiếp tục vùi trong chăn.
Bùi Dữ đồ xong thì thấy cô vẫn đang ì như một chú rùa đen nhỏ.
Nếu để yên, chắc cô ngủ đến tận bốn giờ chiều.
“Dậy nào.” Bùi Dữ bế cô dậy, một câu dụ dỗ, “Chiều ăn salad trái cây nhé.”
Ôn Xu định từ chối thì dừng , còn l.i.ế.m môi.
Ừm… Salad trái cây khá quan trọng.
Cô đồ theo xuống lầu. Khi tới tầng hai thì gặp Cố Cẩn Hành đang bế Tiểu Bình Quả chuẩn ngoài, ba một mèo cùng xuống tầng một.
Tiêu Dã thấy họ xuống liền chắc là đ.á.n.h thức, nên nhanh chóng kể chuyện.
Bùi Dữ quan tâm lắm, chỉ : “Đã mang đến thì cứ nhận.”
Anh sang nắm tay Ôn Xu, hai chiếc nhẫn khẽ va , truyền ấm từ .
Ôn Xu ngoài, hỏi, “Cố Dư ?”
Tiêu Dã đáp, “Cô với mấy dị năng ở căn cứ Vị Lai đang ngoài ruộng cắt cỏ, sáng nay hai tên đàn ông bắt một thùng giun, cắt bảy bó cỏ, gà và dê tụi đều cho ăn .”
là dị năng giả khỏe như trâu, việc cũng năng suất thật.
Ôn Xu chớp mắt, “Vậy …”
Cô còn tưởng buổi chiều Cố Dư rảnh để chơi cùng , ai ngờ bận rộn đến .
Trong phòng khách ai khác, cửa đóng, họ xuống sofa. Bùi Dữ lấy một đống trái cây từ gian đặt lên bàn .
“Chiều nay salad, chọn loại nào thích ăn .”
“Việt quất với dâu tây nhé,” Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả lên đùi, xoa đầu nó, “Cho Tiểu Bình Quả ăn.”
Cố Cẩn Hành , “Cho vài quả là . Gần đây Tiểu Bình Quả ăn nhiều hẳn, bế lên thấy nặng lắm, kiểm soát một chút.”