Dạo sống tạm bợ, ăn uống đều đơn giản, chẳng ai nấu nướng cầu kỳ. Đồ ăn nóng sốt, tươi ngon cũng chẳng ai đụng đến.
Bùi Dữ bước bếp, đang định đeo tạp dề thì Ôn Xu theo , phía còn dắt theo Tiểu Bình Quả.
“Anh nấu đấy?” Ôn Xu cái tạp dề trong tay , liếc sang chiếc nồi sạch bong, “Em ăn thức ăn mèo nhé.”
Bùi Dữ nhướng mày, “Anh chỉ nấu đồ cho mèo.”
Ôn Xu thì yên tâm hơn, tò mò hỏi: “Vậy định nấu gì ngon đây?”
“Mì trứng với rau xanh.” Bùi Dữ đeo tạp dề, “Hoặc mì trứng với cà chua cũng , em thích ăn cái nào?”
“Em giúp !” Ôn Xu vòng phía , buộc dây tạp dề, “Mì trứng rau xanh ! Mà thêm thịt nữa!”
Bùi Dữ , “Vậy cho thêm thịt hộp.”
Ôn Xu cột cho cái nơ bướm thật xinh, gật đầu hài lòng.
Bùi Dữ kéo cô gần, bảo cô cho nước nồi, “Em đổ nước xong thì phòng khách chơi , dẫn cả Tiểu Bình Quả luôn.”
“Em ở với mà.” Ôn Xu chớp mắt, “Không hả?”
Như thì thể ăn món mới nấu khác.
“Không .” Bùi Dữ lau khô tay cô, cúi xuống bế Tiểu Bình Quả đặt lòng cô, “Ở đây nóng lắm, với Tiểu Bình Quả chắc còn ăn sáng.”
Ờ ha.
Thế là Ôn Xu ngoan ngoãn ôm Tiểu Bình Quả phòng khách, mở hộp thức ăn mèo cho nó ăn.
Dạo gần đây, Tiểu Bình Quả suốt ngày theo bọn họ chạy tới lui, nhưng ăn uống vẫn đầy đủ nên trông khỏe mạnh, lông mượt, sạch sẽ.
Ôn Xu chờ nó ăn xong hộp đồ ăn, còn cho thêm một que snack cho mèo.
Mỗi ăn snack là Tiểu Bình Quả dùng hai chân giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, cái dáng đó đáng yêu chịu nổi.
Chờ Tiểu Bình Quả ăn xong, mì của Bùi Dữ cũng nấu xong.
lúc đó, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành cũng về tới. Tiêu Dã thì đang gỡ dây trói, còn Cố Cẩn Hành thì đang cho gà ăn.
Ôn Xu ở cửa gọi: “Ăn sáng thôi!”
Tiêu Dã hỏi: “Ăn gì đấy?”
“Mì trứng rau xanh,” Ôn Xu đáp, “Có thêm cả thịt hộp.”
Cố Cẩn Hành bảo: “Mấy ăn , cho gà ăn xong sẽ .”
Ôn Xu gật đầu dứt khoát, “Ok!”
Bữa sáng đầu tiên khi về nhà, ăn thấy ngon lạ thường.
Ăn xong, ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi, rửa mặt xong là ngủ.
Trong lúc ngủ, nhóm Quý Ngộ Phong cũng đến thành phố Kim Bảo và nhanh chóng tìm vị trí căn cứ mới.
Việc họ xuất hiện bên căn cứ Vị Lai phát hiện và lập tức báo lên cấp .
Chẳng bao lâu , Cố Dư cũng chuyện.
Nhóm Quý Ngộ Phong khi đến căn cứ mới, nghỉ ngơi gì mà lập tức gửi một bức thư sang căn cứ Vị Lai. Người phụ trách tiếp đón là Cố Dư.
Nội dung thư gửi cho Quyền Phong xem. Vừa đến nơi, họ xin gặp trực tiếp Quyền Phong.
Thật chuyện hai bên cũng từng bàn bạc đó.
Quyền Phong thì ỷ đây là địa bàn , cố tình bắt Quý Ngộ Phong đợi hơn một tiếng mới chịu mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-252-thi-ra-chi-la-tro-tuyen-truyen-doi-tra.html.]
Căn cứ Vị Lai và Vi Lai đều mối liên hệ mật thiết với Quyền Phong. Chính phủ đến, rõ ràng là ý chiếm địa bàn, khiến bên Quyền Phong khá khó chịu. Vì , Quý Ngộ Phong cũng quá coi trọng thái độ của .
Trong lúc hai chuyện, Cố Dư ghi chép nội dung, ít chuyện quan trọng.
Chính phủ cử Quý Ngộ Phong đến là để đàm phán hợp tác, mong căn cứ Vị Lai cử giúp xây dựng căn cứ mới. Đổi , chính phủ sẽ cung cấp s.ú.n.g đạn và tinh hạch thù lao.
Vị Lai là căn cứ đầu, động thái đều các nơi khác dòm ngó.
Chỉ cần căn cứ đồng ý hợp tác, thì các căn cứ nhỏ khác cũng sẽ đổi thái độ, sẵn sàng giao hảo với bên chính phủ.
Quyền Phong hợp tác, nhưng cũng bỏ qua s.ú.n.g đạn . Suốt cuộc trò chuyện, nét mặt cứ lạnh tanh.
Xét về khả năng thương lượng, phía chính phủ vẫn cao tay hơn.
Chỉ vài câu khiến một thủ lĩnh như Quyền Phong rơi tình thế khó xử: hợp tác thì động, hợp tác thì thiệt.
Trên thực tế, việc xuống đàm phán như cũng là một kiểu nhượng bộ.
Cố Dư lặng lẽ mà trong lòng xao động.
Quyền Phong dễ dàng thỏa hiệp, cố gắng đòi thêm lợi ích cho .
“Cả hai căn cứ Vị Lai và Vi Lai đều do quản,” Quyền Phong , “Các hợp tác với căn cứ Vị Lai và Vi Lai, chỉ cần gật đầu, ngoài sẽ mặc định là hợp tác với cả hai. đồ các đưa thì chỉ một bên chia, thì chấp nhận.”
Câu cũng lý, tham một chút nhưng đến mức quá đáng.
Quý Ngộ Phong đáp: “ sẽ báo với cấp .”
Quyền Phong hỏi: “Người bên qua hỗ trợ xây dựng, còn ăn uống, chi phí thì tính ?”
“Bên sẽ lo cơm trưa.” Quý Ngộ Phong , “Anh cũng hiểu rõ hiện giờ để đống s.ú.n.g đạn khó tới mức nào. Có tiền cũng chắc đổi .”
Ý tứ rõ ràng: Đừng lắm lời nữa, điều thì nhận .
Quyền Phong lạnh: “Các bảo hợp tác là hợp tác liền ? Các tới, nếu hợp tác sẽ giúp các lợi thế lớn, chuyện rõ ràng lắm ?”
Quý Ngộ Phong bình tĩnh: “Chính vì , bên mới chịu chi trả hậu hĩnh. Tinh hạch là năm vạn – nhiều lắm, nhưng đủ để bồi dưỡng ít mới.”
Quyền Phong nhếch miệng, lạnh nhạt đáp: “Thế ?”
Ý là ai cũng lý của , cứ thế mà giằng co.
Quý Ngộ Phong nhẹ: “Dĩ nhiên, tinh hạch chắc chắn đủ để mời dị năng giả hệ lôi bên các tay. Nếu thể hỗ trợ, chúng sẽ trả thù lao cao hơn nữa.”
Hừm.
Quyền Phong vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trả lời lập lờ: “ gọi .”
Phản ứng …
Quý Ngộ Phong im lặng, uống một ngụm nước.
Anh sớm nghi ngờ gì đó . Nếu căn cứ Vị Lai thực sự một dị năng giả hệ lôi trấn giữ, thì hôm nay cần Quyền Phong tự mặt. Cứ tùy tiện cử ai tiếp chuyện là .
Dù xảy chuyện gì thì vẫn còn dị năng giả hệ lôi cơ mà.
Quý Ngộ Phong đặt ly nước xuống, dò hỏi:
“À, đường đến đây bọn gặp ít khó khăn, may mà dị năng giả hệ lôi bên căn cứ các giúp chỉ đường, nên mới đến nhanh như .”
“Không bây giờ ?” Quý Ngộ Phong thiện, “ gặp trực tiếp để cảm ơn.”
Quyền Phong nhướng mày: “Đang nghỉ ngơi, gặp mặt cảm ơn thì thôi . Anh chẳng quan tâm mấy lời cảm ơn suông, nếu cảm ơn thật, đưa gì thiết thực , sẽ chuyển giúp.”
Nghe đến đây, Quý Ngộ Phong còn gì hiểu nữa chứ…