Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 246: Đó Là Anh Bùi Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:20:07
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Xu đang bế tay, liếc mắt liền thấy kệ cao mì gà tây, liền vươn tay lấy hai gói đưa cho Tiêu Dã.

“Tiêu Dã, ở đây mì gà tây nè.”

Tiêu Dã nhận lấy, vui vẻ :

“Đỉnh ghê! Xu Xu xem thử còn hương vị nào nữa ?”

Ôn Xu gật đầu, vẫn Bùi Dữ bế, bắt đầu chọn lựa mấy loại vị thích.

Hà Nguyệt thấy cô bế, quan tâm hỏi:

“Xu Xu thương hả?”

“Không ,” Tiêu Dã nhanh miệng giải thích, “Anh Bùi nhà bọn chỉ thích bế em thôi. Dù Xu Xu nhẹ lắm, bế cả ngày cũng chẳng mệt.”

Thật thấy cũng mệt đó, nhưng mà Bùi thì chắc chắn là cảm thấy gì .

Hà Nguyệt khẽ “” một tiếng, trong lòng cảm thán — Bùi cưng chiều quá chừng.

Người đàn ông thế , kiếp chắc cô gặp .

Thôi thì, đàn ông của cô hiện tại cũng tệ.

Ôn Xu ngại, khẽ kéo tóc Bùi Dữ, nhỏ giọng hỏi:

“Hay để em tự ?”

“Đừng nhúc nhích, Xu Xu đặc quyền mà.” Bùi Dữ để cô nghịch tóc thì nghịch, đau gì cả. “Với sàn đầy đồ thế , trượt chân té thì .”

Ôn Xu đống hàng hóa ngổn ngang đất, cũng thấy lý.

“Ở đây mì vị ớt đen nè,” Bùi Dữ nhắc cô ngẩng đầu, “Muốn thử ?”

Ôn Xu mắt sáng lên:

“Muốn chứ! Bên cạnh còn vị tiêu trắng nữa kìa!”

“Ừm, lấy luôn.”

Khu vực chỉ nhóm bọn họ và Hạ Duệ, Hà Nguyệt. Mấy Trần Mộng Mộng thì đang ở khu đồ dùng cá nhân.

Ba lô của Tiêu Dã nhanh chóng đầy ắp mì gói, hỏi:

“Mấy khu đồ dùng cá nhân ? Bọn định ghé qua coi thử.”

“Biết chứ,” Hạ Duệ kéo Hà Nguyệt dậy, “Mộng Mộng với mấy đang ở đó, dẫn các qua.”

Tiêu Dã gật đầu, “Ok, thôi!”

Khu đồ dùng cá nhân cũng cách xa khu đồ ăn vặt, mấy nhanh chóng đến nơi.

Ba Trần Cạnh Chi đang một kệ, đó bày đủ loại khăn giấy, giấy rút, đồ dùng phụ nữ…

Thấy bọn Tiêu Dã đến, Trần Cạnh Chi qua ba lô lưng họ, hỏi:

“Bên khu giày mấy ba lô dung lượng lớn, mấy qua lấy thêm ?”

Ngoài Trần Mộng Mộng và Hà Nguyệt, hầu hết ở nhóm đều đeo một cái ba lô, tay xách thêm hai cái — để đựng nhiều đồ hơn.

Cố Cẩn Hành :

“Không cần .”

Thấy , Trần Cạnh Chi cũng thêm nữa.

Có bốn dãy kệ trong khu , vì khá đông nên Bùi Dữ bế Ôn Xu dãy phía .

Anh một lượt đống b.ăn.g v.ệ si.nh kệ, gom gần hết bỏ gian của . Bên là khăn giấy, khăn ướt — cũng chỉ để vài bịch lẻ tẻ.

Ôn Xu hiểu cảm thấy lo lắng, l.i.ế.m môi nhỏ giọng hỏi:

“Liệu họ thấy kỳ ?”

Nhìn cô lo lắng mà đáng yêu ghê.

Bùi Dữ véo má cô một cái, :

“Không , họ bằng chứng gì.”

Nhiều hàng hóa như , thể chỉ thu gian .

Anh xưa giờ bận tâm khác nghĩ gì.

Kiếp gọi là “dị nhân” ít. Mấy lời dị nghị đó riết thành quen .

Thái độ của Bùi Dữ Ôn Xu cũng thấy yên tâm hơn nhiều. Cô còn thấy lo vụ dị năng gian lộ nữa.

“Bùi Dữ, hồi nãy cả đống kẹo khoai nữa,” Ôn Xu nũng nịu, “Mình thể lén gom thêm một ít ?”

Bùi Dữ bật , “Được, liền luôn.”

Hai len lén rời . Cố Cẩn Hành thấy bằng khóe mắt, nhưng gì, còn chắn một bên để mấy chú ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-246-do-la-anh-bui-cua-toi.html.]

Ba lô của Tiêu Dã đầy, còn Cố Cẩn Hành thì vẫn . Thấy Tiêu Dã chuẩn tìm hai , Cố Cẩn Hành kéo .

“Giúp chất đầy cái ,” Cố Cẩn Hành đẩy đẩy gọng kính, “Chắc hồi nãy xoay trẹo eo .”

Tiêu Dã ngạc nhiên:

“Sao mà trẹo ? Làm động tác gì ?”

“Gì mà ‘bánh quai chèo’?” Trần Cạnh Chi bên cạnh hiểu, “Mà thì cũng ăn nha.”

Cố Cẩn Hành mỉm Tiêu Dã.

Tiêu Dã thấy ánh mắt đó, tự nhiên rùng :

“Không, gì…”

Trần Cạnh Chi thấy phản ứng kỳ kỳ, lắc đầu, tiếp tục nhét đồ ba lô.

Tiêu Dã gượng lấy lòng Cố Cẩn Hành:

“Yên tâm, cái bao cứ để lo, đảm bảo chất đầy nhóc luôn!”

Mà sắc mặt Cố Cẩn Hành đúng kiểu lạnh toát, Tiêu Dã thấy rợn .

Trần Cạnh Ngôn từ khu khác qua:

“Khu đồ mặc quần áo, tụi cần qua coi thử ?”

Hạ Duệ :

“Giờ chứa thêm , cứ ưu tiên đồ ăn .”

“Ok,” Trần Cạnh Ngôn gật đầu, “Hai cái ba lô của cũng đầy đồ ăn … Mà, Bùi ?”

Tiêu Dã cảnh giác:

“Đó là Bùi của đó. Tìm chuyện gì?”

Trần Cạnh Ngôn ngẩn :

“Anh giỏi thật… Không gì, chỉ hỏi thôi.”

Trần Cạnh Chi :

“Thật dị năng của nhóm mấy ghê thật đấy, đặc biệt là Bùi, bọn mà choáng luôn.”

Nhắc đến đây, Tiêu Dã toe toét:

“Chuẩn luôn! Anh Bùi lợi hại lắm! Đây chỉ mới là tình huống nhỏ thôi, mấy …”

Cả nhóm bỗng dưng tụ tám chuyện, chủ đề xoay quanh những chiến tích lẫy lừng của Bùi Dữ. Giọng kể hào hứng của Tiêu Dã Cố Cẩn Hành mà da đầu tê dại, lặng lẽ lùi xa.

May mà mấy đang tám quá hăng, quên mất việc tìm Bùi Dữ và Ôn Xu. Đến khi hai khi gom xong đồ, bọn họ vẫn dừng .

Tiêu Dã trong lúc kể chuyện về Bùi Dữ, cũng quên kéo Ôn Xu câu chuyện vài .

Trần Cạnh Chi tỏ tò mò.

“Anh Bùi của mấy đối xử với Ôn Xu thật đấy, bế suốt như mệt ? Thật lòng bọn hiểu nổi, cảm giác nó … kỳ.”

“Hả? Kỳ chỗ nào?” Tiêu Dã cũng hiểu thấy lạ, “Xu Xu là để chiều mà! Mấy hiểu !”

Thôi thì… đúng là họ hiểu thật.

Trong thời buổi tận thế , kiểu tình cảm như đúng là hiếm thấy.

Trước khi thấy Ôn Xu và Bùi Dữ ở bên , họ còn tưởng Hà Nguyệt với Hạ Duệ là kỳ lạ lắm .

“Đang tám gì đó?”

Giọng Bùi Dữ bất ngờ vang lên lưng họ, Cố Cẩn Hành - đáng lẽ nên nhắc nhở thì im ru, chỉ mấy em giật xanh mặt.

Hà Nguyệt tươi:

“Mấy đang kể chiến tích oai hùng của đó.”

Trần Mộng Mộng đang cạnh Hà Nguyệt, cũng ngẩng đầu lên :

“Nghe như đang kể truyện cổ tích .”

“Thu dọn xong ?” Bùi Dữ đồng hồ, “Tranh thủ thời gian, mang một phần đồ xe lấy tiếp đợt hai.”

Giọng như lãnh đạo phát lệnh, khiến ở đây vốn từng công việc lao động, theo bản năng đồng thanh:

“Dạ!”

Chẳng ai thấy gì sai cả.

đó,” Trần Cạnh Chi ngượng vì chính cũng phản xạ như , :

“Giờ ngoài tụi xác sống dọn hơn nửa , mang đồ xe đó, gom tiếp.”

Hồi dám nghĩ đến chuyện như , giờ “trùm cuối” dẫn dắt — đúng là khác hẳn.

 

Loading...