Bùi Dữ bước đến cạnh Ôn Xu, đặt tay lên eo cô :
“Xu Xu, khu vực an lắm, em cứ ở gần chỗ tụi , đừng lung tung nhé, ?”
Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Cố Cẩn Hành kiểm tra xung quanh một lượt, :
“Mấy loại thực vật tiến hoá ở đây mọc đầy chật chội, nguy hiểm khá cao, để sang bên nhắc nhở một chút.”
“Chẳng bọn họ đến đây đầu ? Sao chọn chỗ đàng hoàng hơn để dừng chứ…” Tiêu Dã nhỏ giọng than vãn, thấy Ôn Xu đang quanh thì liền chạy :
“Xu Xu, em định ? Đi, dẫn em chơi!”
Ôn Xu chớp mắt, do dự .
Có Tiêu Dã cùng thì đúng là an hơn, nhưng ở ngoài hoang dã thế , nếu ai hiểu Ôn Xu nhất và thể đảm bảo an cho cô thì vẫn là Bùi Dữ.
Bùi Dữ xoa đầu Ôn Xu, sang với Tiêu Dã:
“Cơm tự sôi phiền hâm nóng giúp nhé, dẫn Xu Xu dạo một vòng quanh xe.”
Thật phạm vi dạo cũng xa, chỉ quanh xe thôi, bốn phía đều thể thấy bóng dáng khác, cách an .
Tiêu Dã giơ tay dấu “ok”.
Bùi Dữ chậm rãi cùng Ôn Xu. Khi ngang qua phía ghế lái, đè một mảng lớn thực vật tiến hoá mọc tràn lan đất xuống.
Bùi Dữ hỏi:
“Em đang xem cái ?”
“Oa!” Ôn Xu phấn khích ôm eo , ngước mặt khen:
“Anh giỏi quá! Lá cây to ơi là to luôn! Em thể ngắt một cái đem về ?”
“Không nên,” Bùi Dữ . “Sờ thì , nhưng nhựa cây của nó thể chứa độc. nếu em thích, cắt cho một cái bỏ túi ni lông cũng .”
Thật mang về cũng chẳng để gì, vì vài hôm nữa lá sẽ thối và bốc mùi.
Ôn Xu lắc đầu, “Thôi, em sờ một chút là , cần hái.”
“Được.” Bùi Dữ đè lá cây xuống cho cô dễ chạm.
“Cứ sờ .”
Ôn Xu đang mải mê nghịch lá thì Trần Mộng Mộng từ xa cũng thấy, cô bé cạnh xe nhà , ánh mắt đầy mong chờ.
Cô bé định chơi với lá cây, mà là nắm tay chị gái xinh , mềm mại, thơm thơm thôi.
Hai chiếc xe cách tầm 5 mét, cách xa gần, giống như mối quan hệ giữa hai bên, giữ đúng ranh giới, ai cũng thấy thoải mái.
Lúc Cố Cẩn Hành qua, thấy Trần Mộng Mộng đang ngó, liền nhắc:
“Mộng Mộng, đừng một sát xe như , nguy hiểm lắm.”
Trần Mộng Mộng tiếng , chằm chằm, nên trả lời .
Chưa kịp nghĩ xong, Cố Cẩn Hành rời tìm Trần Cạnh Chi và .
Lúc bên Trần Cạnh Chi đang chuẩn bữa trưa, tính nấu một nồi mì chay. Họ dự trữ khá nhiều diêm, bật lửa và vật dụng tiện nấu nướng nên việc nấu ăn khá dễ dàng.
Thấy Cố Cẩn Hành gần, họ tưởng tới xin bật lửa.
Trần Cạnh Chi đặt đồ xuống, hỏi:
“Không mang bật lửa ?”
“Không .” Cố Cẩn Hành , liếc Hà Nguyệt và Hạ Duệ nhanh chóng Trần Cạnh Chi.
“Bọn kiểm tra , khu thực vật tiến hoá nhiều quá, nguy hiểm, nên để ý hơn chút.”
Trần Cạnh Chi cũng thấy ngại:
“Xin nhé, ban đầu định dừng ở phía , nhưng gặp trục trặc nên tạm dừng ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-243-suyt-chut-nua-gap-chuyen.html.]
“Không ,” Cố Cẩn Hành đáp, “Chỉ nhắc để chú ý xung quanh, với cả Mộng Mộng nữa. Nãy thấy con bé một .”
Trần Cạnh Ngôn tiếp lời:
“Cảm ơn , nhưng Mộng Mộng cũng kinh nghiệm , đầu theo đoàn.”
Lần đầu thì ai cũng cẩn thận, quen thì cũng chẳng thấy nguy hiểm gì nữa.
Nhắc thì nhắc, còn để tâm thì tuỳ họ thôi.
Cố Cẩn Hành thêm gì, lấy cớ hâm cơm về.
Dù nguy hiểm, thì cũng chắc xảy chuyện gì, vì Trần Cạnh Chi và nhóm tới khu hai, ba mà chẳng gặp chuyện gì cả.
Mười phút là cơm tự sôi cũng đủ nóng.
Tiêu Dã lấy vài cái ghế nhựa nhỏ từ cốp xe đặt cạnh xe cho .
Lúc , Cố Cẩn Hành và Ôn Xu cũng về đến.
Bùi Dữ mở hộp cơm , trộn đều cơm thổi nguội đút cho Ôn Xu:
“Hộp nặng, để đút cho em.”
Nếu chỉ bọn họ thì bày bàn ăn đàng hoàng, nhưng vì ở xe kế bên nên đành đơn giản một chút.
Hương thơm từ hộp cơm bên bay sang bên Trần Mộng Mộng, khiến Hà Nguyệt cũng thèm ăn theo.
Hạ Duệ múc cho cô một bát mì, cho thêm ít tương trộn đưa cho Hà Nguyệt:
“Mùi thơm như , sớm thì tụi cũng ăn cơm tự sôi .”
Thật họ cũng mang theo cơm tự sôi, nhưng Hà Nguyệt mới ói xong, sợ cô ăn nổi nên mới nấu nồi nước lèo với mì cho dễ ăn.
Hà Nguyệt cầm bát mì, thở dài:
“Xin nhé, chắc do tối qua ngủ , sáng nay thức dậy là đầu óc choáng váng luôn.”
“Không ,” Trần Cạnh Chi an ủi, “Không trễ việc gì cả.”
Cả hai bên ăn trưa xong nhanh, bắt đầu thu dọn đồ đạc để rời .
Bên Ôn Xu sắp xếp xong, xe đợi.
bên Trần Cạnh Chi một sự cố nhỏ.
Trần Mộng Mộng là lên xe cuối cùng. Hai trai dặn cô bé lên xe xong thì hàng ghế , Hạ Duệ đang chăm Hà Nguyệt nên để ý tới cô bé.
Ngay lúc Trần Mộng Mộng mở cửa xe, từ phía đột nhiên một con “mèo khổng lồ” – động vật tiến hoá – nhảy , đuôi dài, lao thẳng cô.
Con vật đó tốc độ cực nhanh, lao tới định c.ắ.n Trần Mộng Mộng.
Người trong xe đều hoảng loạn. Hà Nguyệt trong xe còn dọa đơ . Hạ Duệ kịp phản ứng, Trần Cạnh Chi dù ở ghế lái cũng kịp gì. Tất cả chỉ kịp thở dốc trong khoảnh khắc sinh tử.
lúc , một tia chớp và hai mũi băng nhọn b.ắ.n vút qua. Tia chớp đ.á.n.h trúng con mèo, còn hai mũi băng thì cắm xuống sát hai bên Trần Mộng Mộng, tạo thành một rào chắn tạm thời.
Con mèo điện giật một cái, đầu về phía Bùi Dữ, nơi tia chớp và băng phóng nhanh chóng bỏ chạy bóng tối.
“Oaaaa ——”
Trần Mộng Mộng bật nức nở, ngã phịch xuống đất, nước mắt tuôn như mưa.
Hai em Trần Cạnh Ngôn và Hạ Duệ lập tức lao xuống xe kiểm tra. Trần Cạnh Chi cũng ôm em gái lên, xem cô thương .
Anh dỗ:
“Không , .”
“Hu hu hu…” Trần Mộng Mộng rõ lời:
“Em… em ướt hết quần hu hu hu…”
Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành cũng xuống xe, cảnh giới quan sát tình hình xung quanh.