Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 242: Xuất Phát

Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:20:03
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Dã cầm một bó cỏ hướng dương, bĩu môi than thở:

“Hả? quét , cũng chẳng thấy gì di chuyển luôn.”

Cậu hỏi tiếp:

“Rồi đó ? Chẳng lẽ tên ngốc nào định ngăn cản thật ?”

Cuộc sống của họ bây giờ định, mỗi ngày đều bận bịu việc, chẳng ai rảnh tới mức xem điện thoại để g.i.ế.c thời gian.

Cố Cẩn Hành đáp:

“Không ai cả.”

Mọi đều vũ khí trong tay, ai dám liều mạng?

Nói chứ, dị năng mạnh hơn s.ú.n.g đạn lợi hại hơn?

Một ngày trôi qua nhanh.

Sáng hôm , 5 giờ rưỡi, Ôn Xu mệt mỏi lê bước xuống cầu thang, suýt chút nữa trượt chân.

Bùi Dữ đành bế cô lên, bất lực :

“Bảo để bế xuống, em chịu .”

Ôn Xu ấm ức trách:

“Tại c.ắ.n em! Còn trầy da nữa! Em định trưa nay ăn lẩu tự sôi mà!”

Bùi Dữ bật :

“Là của .”

Không , vì Ôn Xu quá đáng yêu, nên kiềm chế , trêu chọc một chút, ai ngờ quá tay.

Khi họ phòng khách thì mới chỉ 5:35 sáng, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã chuẩn xong, lưng đeo ba lô đen.

Bùi Dữ cũng một cái tương tự.

Anh :

“Đi thôi.”

Hôm nay vẫn mưa phùn. Họ lên xe, Ôn Xu cùng Bùi Dữ và Tiểu Bình Quả ở hàng ghế , Tiêu Dã lái xe.

Qua cửa sổ, Ôn Xu thấy con dê nhỏ đáng thương ngoài sân, khỏi lo lắng:

“Chúng , con dê và mấy con gà rừng tiến hóa đó thì đây?”

Cố Cẩn Hành đẩy kính, :

“Yên tâm, tụi nó đủ thức ăn, một ngày c.h.ế.t đói .”

Ôn Xu gật đầu. Vừa , Bùi Dữ đưa viên kẹo sữa tới bên miệng cô.

Anh mỉm :

“Cho em , coi như xin . Tha cho , Xu Xu?”

Thật khi cửa phòng khách mở, Ôn Xu tỉnh táo , cũng còn giận gì mấy.

Cô nhận viên kẹo, nhẹ nhàng :

“Vậy nhẹ tay chút, đừng c.ắ.n em nữa.”

Bùi Dữ bật :

“Ừm.”

Tiêu Dã lái xe qua sân nhà hàng xóm, qua cửa sổ thấy Hạ Duệ và mấy đang chất đồ lên xe, chắc là mang theo lương thực cho cả chặng đường.

Trời vẫn đang mưa, Tiêu Dã hạ cửa kính, vẫy tay chào họ.

Hạ Duệ và Trần Cạnh Ngôn cũng vẫy tay đáp , gọi Hà Nguyệt và Trần Mộng Mộng nhanh chóng lên xe.

Trần Cạnh Chi ngạc nhiên:

“Không ngờ họ chuẩn nhanh , tưởng ít nhất sáu giờ mới xuất phát.”

Trần Cạnh Ngôn ném ba lô lên ghế phụ, :

“Họ chắc là kiểu ‘đại ca’, nhanh nhẹn quá. Thôi, chúng lên mở đường!”

Vì Hạ Duệ cần chăm sóc Hà Nguyệt, nên ở hàng ghế . Hai em nhà Trần Cạnh thì phụ trách lái xe ban ngày, đến tối sẽ đổi cho Hạ Duệ lái.

Sau khi lên xe hết, Tiêu Dã lùi xe, nhường đường để họ .

Trần Cạnh Chi quen đường, lái xe ngoài xong còn tranh thủ khóa kỹ cổng, mới chính thức khởi hành đến chợ cách vách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-242-xuat-phat.html.]

Hôm nay chỉ mưa mà còn sương mù.

Khung cảnh mờ mờ qua ô cửa xe khiến chuyến tăng thêm phần kỳ bí… và nguy hiểm.

Bùi Dữ lấy bữa sáng từ gian mang chia cho .

Đó là bánh bao nhân trứng sữa và bánh bao xá xíu do Cố Cẩn Hành chuẩn từ sáng, vẫn còn nóng hổi, ăn ngon.

Bùi Dữ xé nửa cái bánh bao trứng sữa đưa cho Ôn Xu:

“Em uống sữa ?”

Ôn Xu lắc đầu, c.ắ.n một miếng bánh bao, miệng còn nhồm nhoàm:

“Không cần. Cố Dư hôm nay họ còn nữa.”

rời khỏi, nhưng Cố Dư rõ tình hình, nên vẫn sẽ “đóng vai” chút.

Tiêu Dã lo lắng:

“Họ tranh thủ lúc ở nhà, lén phòng ?”

Cố Cẩn Hành bế Tiểu Bình Quả, cho ăn :

“Có Cố Dư ở đó thì chắc . kiểu gì cô cũng báo , đến lúc đó mấy cấp cao ở căn cứ Vị Lai động ý đồ gì .”

Bùi Dữ chẳng để tâm:

“Không , trong phòng cũng chẳng còn gì quan trọng.”

Ôn Xu ăn nửa cái bánh bao là bắt đầu buồn ngủ.

Tối qua cô ngủ sớm thật, nhưng ngon giấc, Bùi Dữ cứ trằn trọc, còn lén c.ắ.n cô khiến cô cũng ngủ nổi.

Quá đáng ghét!

Nói chứ Bùi Dữ cũng oan. Anh là Ôn Xu ngủ .

Cô mệt quá, đ.á.n.h cũng chẳng lực, mắt nhắm mắt mở suốt, trông tưởng như ngủ say.

Ôn Xu thầm tức giận một lúc, cuối cùng vẫn chống cơn buồn ngủ, tựa lòng Bùi Dữ ngủ tiếp.

Xe chạy một đoạn, mưa tạnh, sương mù cũng tan.

Lúc đó hơn 9 giờ sáng.

Vừa nắng, Ôn Xu liền tỉnh .

Bùi Dữ chắn nắng giúp cô, nhưng cô vẫn cảm nhận ánh sáng rõ.

Giấc ngủ giúp cô hồi sức, tỉnh dậy quên luôn chuyện đêm qua.

“Dậy ?” Bùi Dữ lấy khăn ướt lau mặt cho cô, hỏi:

“Muốn uống sữa ?”

Trà sữa là do Cố Cẩn Hành đặc biệt nấu hôm qua.

Ôn Xu nhớ đến hương vị ngọt ngào đó, l.i.ế.m môi:

“Muốn!”

“Meo~”

Tiểu Bình Quả thấy cô tỉnh, liền nhảy từ ghế xuống hàng , nhảy lên ghế bên cạnh, ngước đầu cô.

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên bộ lông trắng muốt của nó, khiến lớp lông ánh lên sắc vàng nhạt, trông thật mơ màng.

Ôn Xu reo lên, ôm lấy nó cọ cọ:

“Dễ thương quá!”

Không khí trong xe họ nhẹ nhàng. Ngược , chiếc xe phía thì nặng nề hơn.

Hà Nguyệt từ sáng sớm thấy đau đầu, sắc mặt nhợt nhạt, uống t.h.u.ố.c mà vẫn khá hơn. Cô thậm chí dám to tiếng với Trần Mộng Mộng, bầu khí trong xe trở nên im lặng đến mức lạ thường.

Thật , mỗi ngoài, khí trong xe bọn họ đều , hoặc là quá ồn, hoặc là quá im.

Người lái xe tập trung đường, chẳng tâm trạng chuyện, dọc đường gần như ai gì.

Đến gần trưa, Hà Nguyệt chịu nổi nữa, nên họ quyết định dừng xe ở chỗ nào đó vắng để nghỉ ngơi và ăn trưa.

Theo kế hoạch ban đầu, họ dự định dừng ở xa hơn, nhưng cảnh buộc đổi.

Vừa dừng xe, Hà Nguyệt lập tức bước xuống, xổm bên đường nôn mửa.

Hạ Duệ vội vàng theo chăm sóc, đưa khăn giấy, lấy nước cho cô.

Những khác cũng lượt xuống xe. Như thường lệ, Bùi Dữ và nhóm của theo thói quen kiểm tra tình hình xung quanh khi gì đó và họ phát hiện khu vực khá nhiều thực vật tiến hóa, dễ quan sát.

 

Loading...