Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả khỏi túi, nhẹ nhàng ôm lòng.
Bùi Dữ giúp cô kéo khóa túi mèo , đặt lên lưng cô, dặn dò:
“Đi cẩn thận nhé, nhớ về sớm.”
“Biết mà!” Ôn Xu vẫy tay, trông hào hứng, còn đùa, “Bai bai!”
Bùi Dữ theo hai khuất, đến khi còn thấy bóng nữa mới sân tiếp tục thịt dê.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Dã hạ gục một con dê. Mấy con cừu còn thì co rúm góc chuồng, kêu be be đầy sợ hãi, tội buồn .
Bùi Dữ chọn một con dê trông vẻ hoảng loạn nhất, cũng nhanh chóng xử lý gọn gàng.
Bên , Ôn Xu tung tăng bên cạnh Cố Cẩn Hành, còn Tiểu Bình Quả thì chạy lon ton theo sát chân cô.
Cố Cẩn Hành hai bé mèo nhỏ chạy tới chạy lui, thấy thú vị nên lấy điện thoại video, gửi lên nhóm chat.
Anh nhắc:
“Xu Xu, em cẩn thận chút, coi chừng vấp Tiểu Bình Quả.”
Bé mèo chạy vòng giữa hai chân khác, chỉ cần để ý là thể xảy tai nạn.
Ôn Xu thì cưng Tiểu Bình Quả, :
“Nó ngoan lắm.”
Cánh đồng xa, nên chẳng mấy chốc hai tới nơi.
Cố Cẩn Hành đặt đồ mang theo ở bìa ruộng, cầm lưỡi hái bắt đầu cắt cỏ.
Mấy con dê còn trong sân vẫn cần nuôi, nên chỉ cần cắt đủ cỏ cho một hai ngày là , cần quá nhiều.
Vì lưỡi hái khá nguy hiểm nên Ôn Xu dùng.
Cố Cẩn Hành cắt cỏ phía , Ôn Xu theo gom thành từng đống, ôm lòng. Khi ôm nổi nữa thì dùng dây buộc thành bó.
Trong lúc đó, Tiểu Bình Quả cứ lẽo đẽo theo Ôn Xu với cái đuôi xù xù dễ thương.
Buộc xong một bó cỏ, Ôn Xu nghỉ, thấy Tiểu Bình Quả nghịch chân thì lấy cọng cỏ chơi với nó.
Tiểu Bình Quả lập tức trở nên hăng máu.
“Meooo ~”
Cố Cẩn Hành tiếng thì thấy bé mèo nhỏ đang chơi cực kỳ sung sức, ngạc nhiên.
Trước tận thế, nhà nhiều đồ chơi cho mèo, mỗi chơi, Tiểu Bình Quả chỉ trêu nhẹ vài cái bằng ánh mắt thờ ơ, đó cửa sổ ngắm cảnh.
Chứ hoạt bát như bây giờ.
Cố Cẩn Hành chút... ghen.
Vừa cắt cỏ, thỉnh thoảng đầu Tiểu Bình Quả với ánh mắt trách móc.
Tiểu Bình Quả nhận chủ đang vui, nhưng Ôn Xu thì thấy rõ.
Cô nghĩ một lúc hỏi:
“Anh cũng chơi với Tiểu Bình Quả ?”
Mỗi khi nó ngẩng mặt lên trông đặc biệt đáng yêu, mặt tròn, mắt to trong veo long lanh, đúng kiểu ai nỡ từ chối.
Cố Cẩn Hành ngại, ho nhẹ một tiếng:
“Không , em chơi với nó là .”
ánh mắt thì giống như “ chút nào” nhé.
Ôn Xu vẫy tay gọi :
“Anh qua đây! Chơi chút thôi mất thời gian mà! Tiểu Bình Quả cũng chơi với đó!”
“Thật ?” Cố Cẩn Hành bán tín bán nghi nhưng rõ ràng đang động lòng, “Nó thật sự chơi với ?”
Ôn Xu bật :
“Tất nhiên ! Mèo nào mà chẳng thích chơi với chủ.”
Vì lời mời nhiệt tình của Ôn Xu, cuối cùng Cố Cẩn Hành cũng cưỡng , buông lưỡi hái tới.
Ôn Xu đưa cọng cỏ cho :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-236-choi-dua-ngoai-dong.html.]
“Nè, chơi với nó . Em gom ít cỏ nữa.”
Cố Cẩn Hành còn đang do dự thì tay cầm sẵn cọng cỏ .
Tiểu Bình Quả hình như vẫn chán, chồm hổm mặt , ngẩng khuôn mặt trắng muốt bằng đôi mắt long lanh.
Cái biểu cảm ai mà nỡ từ chối chứ?
Tất nhiên, Cố Cẩn Hành cũng ngoại lệ.
Anh đung đưa cọng cỏ, vẫn lo lắng Tiểu Bình Quả hợp tác . ngờ nó chơi cực kỳ sung, thậm chí lúc nhảy phốc lên đùi . Cảm giác lớp đệm thịt nhỏ xíu mềm mại đập chân thật quá rõ ràng.
Ôn Xu thấy hai “” chơi vui vẻ thì chạy sang chỗ khác tiếp tục gom cỏ.
Không khí ngoài ruộng thoải mái dễ chịu, tuy trời nắng nhưng cảm giác chạm đất, cây cối khiến thấy vui theo một kiểu tự nhiên.
Ôn Xu khe khẽ hát, vui vẻ. Gom một bó cỏ, cô đặt sang một bên chằm chằm cái lưỡi hái mặt đất.
Cô cũng thử chơi thử.
mà nếu Bùi Dữ mà , chắc chắn sẽ mắng.
Ôn Xu bối rối. Lưỡi hái trông sắc quá, chỉ cần chạm nhẹ khi đứt tay .
Nghĩ qua nghĩ , cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định cầm lưỡi hái, xổm nhổ cỏ bằng tay.
Chỉ nhổ cỏ thôi mà cũng thấy vui .
Một lúc , Tiểu Bình Quả chơi chán, bẹp cỏ, l.i.ế.m lông thong thả.
Lúc Cố Cẩn Hành mới chuyển hết sự chú ý sang Ôn Xu.
Khi nãy thấy cô lưỡi hái, định lên tiếng, nhưng sợ bất ngờ cô giật , nên chỉ âm thầm quan sát. Định bụng nếu cô ý định đụng thì sẽ ngăn ngay.
Ôn Xu ngoan thật, thì , mà hề động .
Vì về chơi với Tiểu Bình Quả. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, Ôn Xu lăn lộn cả đống cỏ.
Cố Cẩn Hành buồn bất lực, tới xuống bên cạnh, hỏi:
“Có đau tay ?”
Trên mặt Ôn Xu dính bùn, hai bên má lấm lem, nhưng càng làn da trắng sáng nổi bật hơn. Cô đưa tay cho xem:
“Không đau. Bẩn thôi, rửa là sạch mà.”
Nhìn cô như bé mèo nhỏ lấm lem, nhưng hề lôi thôi, ngược còn nét đáng yêu riêng.
Cố Cẩn Hành chuyện cô dính bùn, chỉ đưa tay :
“Đi thôi, rửa tay cái uống nước.”
“Ừm.” Ôn Xu rót nước , Tiểu Bình Quả:
“Nó chơi với nữa hả?”
Cố Cẩn Hành :
“Nó chơi đủ , giờ lơ luôn.”
Rửa tay xong, Cố Cẩn Hành mở bình nước đưa cho Ôn Xu.
Cô cầm bình nước, bên Tiểu Bình Quả, từ tốn uống từng ngụm.
Khung cảnh thật yên bình. Họ chậm rãi tận hưởng thời gian, đến mức quên cả thời gian luôn.
Mà chuyện đó thì hiếm khi xảy với như Cố Cẩn Hành.
Lâu quá thấy họ về, Bùi Dữ và Tiêu Dã bắt đầu thấy lo, nên rủ đồng tìm.
Sợ hai gặp chuyện gì bất trắc, họ nhanh, đến mấy phút tới bìa ruộng.
Vừa tới nơi, họ thấy túi mèo của Tiểu Bình Quả và cây gậy gỗ dài, mới xa thấy hai bóng nhỏ xíu, chính là Cố Cẩn Hành và Ôn Xu.
“Wow,” Tiêu Dã đưa tay che nắng, nheo mắt kỹ, “Sao xa dữ ?”
Bùi Dữ cũng bất ngờ.
Trong ấn tượng của , Cố Cẩn Hành là cẩn thận và kỷ luật, chuyện mải chơi quên giờ gần như bao giờ xảy .
Tiêu Dã chụm tay thành loa, hét lớn:
“Anh Cố! Xu Xu! Tiểu Bình Quả! Về ăn cơm thôi!!!”