Lần đầu đến chơi, Hà Nguyệt và nhóm của cô tránh khỏi chút ngại ngùng khi thấy nội thất và cách bài trí trong phòng khách. Ai nấy đều cẩn thận như sợ rơi hỏng thứ gì.
Phải thật, những đúng là cách sống.
Từ mấy tấm dán dễ thương cửa, bình hoa tươi bàn , đến bộ sofa, t.h.ả.m lông mềm mại và rèm cửa trắng tinh... thứ đều cho thấy chủ nhà chăm chút và gu thẩm mỹ.
Không gian đơn giản, ấm cúng, thêm một chút dễ thương khiến dễ chịu.
Hạ Duệ lên tiếng:
“Ừm, bọn cũng đang tìm hiểu thêm về tình hình của Liễu Hoan Hoan. Nếu thể chuyện với cô thường xuyên hơn thì .”
Mặc dù mấy ưa Liễu Hoan Hoan, nhưng khi cần trao đổi vật tư hoặc thông tin thì cô là chủ động tiếp xúc với họ hơn hẳn những nhân viên khác ở căn cứ Vị Lai.
Cố Cẩn Hành rót nước cho khách :
“Chuyện của Liễu Hoan Hoan là như thế , cô c.h.ế.t . Cụ thể thế nào thì bên căn cứ Vị Lai nắm , tiện nhiều. Sắp tới họ sẽ cử mới đến việc với chúng .”
Hà Nguyệt đang mải ngắm phòng khách, thì khỏi giật .
“C.h.ế.t ?!” cô rùng , cảm thấy lạnh sống lưng, “Ai g.i.ế.c cô ?”
Dù thì Liễu Hoan Hoan cũng là một dị năng giả vị trí ở căn cứ Vị Lai. Họ thực sự sẽ trả đũa ?
Cố Cẩn Hành mỉm , trả lời câu hỏi, chỉ :
“Liễu Hoan Hoan c.h.ế.t thì chắc cũng ảnh hưởng đến việc các cô tiếp tục giao lưu với bên căn cứ Vị Lai chứ?”
Trần Cạnh Chi thở dài:
“Ảnh hưởng thì , nhưng cũng nhiều. Chỉ là giờ tiếp xúc với một dị năng giả mới, thế nào, cũng khó đoán.”
Anh lo ngại mới tới còn phiền phức hơn cả Liễu Hoan Hoan. Nhìn thái độ của Cố Cẩn Hành, đoán chắc cái c.h.ế.t của Liễu Hoan Hoan cũng liên quan đến nhóm .
Nghĩ đến đây, Trần Cạnh Chi phần rối rắm trong lòng. Nhóm hàng xóm bề ngoài thì lịch sự tử tế, ai ngờ cũng là kiểu “động tay là xong”.
Nói g.i.ế.c là g.i.ế.c thật.
Cố Cẩn Hành đẩy kính mắt, mỉm :
“Cũ thì mới tới. Biết gặp cơ duyên mới.”
Hạ Duệ dậy:
“Biết tình hình của Liễu Hoan Hoan , bọn cũng phiền thêm. Nhìn các vẻ chuẩn ngoài?”
Tiêu Dã đáp:
“Ừ, bọn chuẩn cắt cỏ cho dê ăn.”
Hạ Duệ :
“Vậy bọn . Hôm nào rảnh rỗi tụ họp chơi một bữa.”
Cố Cẩn Hành:
“Được, tiễn .”
Hạ Duệ xua tay:
“Không cần .”
Bọn họ đến cũng lâu, giờ . Trần Mộng Mộng suốt buổi cứ qua chơi với Ôn Xu, nhưng liên tục Hà Nguyệt giữ . Giờ sắp , vẻ mặt con bé như sắp .
Mãi đến khi đến cổng, Hà Nguyệt vẫn còn hết bàng hoàng:
“Ý của họ... cái c.h.ế.t của Liễu Hoan Hoan liên quan đến họ ?”
Hạ Duệ vỗ vai cô :
“Chắc là họ thật. thôi, Liễu Hoan Hoan... c.h.ế.t thì c.h.ế.t.”
Hà Nguyệt lẩm bẩm:
“Mọi việc diễn quá đột ngột. Những hàng xóm , ai là dễ chọc cả.”
trớ trêu , họ cư xử tử tế và quan tâm đến khác.
Trong lúc rõ nên đối xử với nhóm Ôn Xu thế nào, Trần Cạnh Ngôn thản nhiên :
“Thời buổi tận thế , ai sống tới giờ mà tay dính máu? Liễu Hoan Hoan là đang ý định với Bùi Dữ, chắc dụ dỗ thành, định dùng vũ lực phản đòn thôi.”
Anh nhún vai:
“Nếu là , cũng g.i.ế.c.”
Bị ai đó cứ để tâm canh chừng rình mò, ai mà chịu nổi?
Hà Nguyệt thở dài:
“Thôi… chỉ mong dị năng mới bên căn cứ Vị Lai dễ chuyện một chút.”
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-235-phan-cong-hanh-dong.html.]
Lúc , bên nhóm Ôn Xu đội mũ rơm, chuẩn sang sân bên cạnh.
Vừa tới sân, Ôn Xu thấy căn nhà gỗ dựng ở góc sân liền reo lên:
“Dễ thương quá! Nhà gỗ của tụi nó chắc chắn ghê!”
Căn nhà gỗ thô sơ nhưng nhỏ nhắn, nét đáng yêu riêng khiến thích.
Thấy cô thích, Bùi Dữ đề nghị:
“Hay cho em một cái luôn nhé?”
Vậy mỗi khi Ôn Xu biến thành mèo con, cô thể chui nhà gỗ chơi.
Nghe cũng dễ thương thật.
Ôn Xu lắc đầu:
“Thôi, trong gian của còn nhiều nhà mèo hơn mà.”
Cả nhóm sân bên cạnh, mấy con cừu đói ăn sạch cỏ dại trong sân, vốn dĩ um tùm, giờ trống trải hẳn.
Tiêu Dã:
“Ghê thiệt, ăn sạch còn miếng nào. Lát nữa dễ xử lý tụi nó hơn.”
Không mấy con cừu hiểu tiếng , nhưng xong câu đó liền đồng loạt kêu “be be” phản đối.
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành chọn mấy con cừu khỏe mạnh, tách chúng dẫn về sân nhà để xử lý . Còn là những con chuẩn g.i.ế.c.
Cố Cẩn Hành hỏi Ôn Xu:
“Xu Xu ở xem thịt ?”
Ôn Xu chớp mắt, giơ dây kéo trong tay:
“Em còn định giúp mà!”
Cố Cẩn Hành nhẹ:
“Hay là, em với Tiểu Bình Quả và Bùi Dữ đồng cắt cỏ nhé?”
Trời buổi trưa nắng gắt, cắt cỏ buổi sáng sẽ đỡ mệt hơn. Với g.i.ế.c dê thì cũng cần đông .
Bùi Dữ chỉnh mũ rơm cho Ôn Xu:
“Hay để Tiêu Dã dắt em chơi? Em đồng chơi ?”
Tiêu Dã phấn khích:
“Đi ! Anh dẫn em !”
Ôn Xu gật đầu, nhưng ngập ngừng:
“ mà… Tiêu Dã dọa em bằng con giun…”
Câu khiến Cố Cẩn Hành và Bùi Dữ nhớ chuyện hôm qua, lập tức từ bỏ ý định để Tiêu Dã dẫn .
Bùi Dữ sang Cố Cẩn Hành hỏi ý kiến, ấygật đầu đồng ý.
Cố Cẩn Hành đưa d.a.o cho Tiêu Dã:
“Vậy nhờ lo vụ g.i.ế.c dê nhé, việc nặng đấy.”
Tiêu Dã:
“… Sao là …”
Dù than nhưng vẫn vui vẻ nhận nhiệm vụ.
Bùi Dữ chuẩn cho Ôn Xu một cái ấm nước nhỏ, đeo thêm ba lô mini cho cô.
“Trong đó kẹo và bánh mì, đói thì lấy ăn. Đây là khăn ướt, tay bẩn mặt dính gì thì lấy dùng.”
Ôn Xu vỗ vỗ ba lô:
“Ok!”
Cố Cẩn Hành mang theo gậy dài, vài sợi dây thừng và một cái liềm:
“Xu Xu, để cõng ấm nước. Em ôm Tiểu Bình Quả ?”
Tiểu Bình Quả vẫn trong túi mèo trong suốt, đang chằm chằm Ôn Xu với cái móng vuốt mềm mềm dễ thương.
Ôn Xu vui vẻ:
“Được! Em bế nó nhé?”
Cố Cẩn Hành gật đầu:
“Tất nhiên là .”