Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 232: Cả Nhóm Mất Ngủ

Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:19:53
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4AsVul7anR

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đàn gà rừng cũng tội thật. Ở trong tay tụi họ, trời mưa thì ướt sũng, nắng lên thì phơi nắng, mỗi ngày chỉ ăn đúng một bữa. Bình thường còn buộc dây chân, chạy lung tung.

Trong thời kỳ tận thế, thiếu thốn đủ thứ, nếu lũ gà mà rơi tay khác thì chắc cuộc sống cũng đỡ khổ hơn chút.

Cố Cẩn Hành phủi nước mưa , :

“Cũng còn may tụi nó mạng lớn, thì núi mưa ch.ó sói, chắc toi .”

Trong lúc mấy đang chuyện, Bùi Dữ từ lầu xuống.

Thấy cả ngoài cửa, Bùi Dữ tưởng chuyện gì nghiêm trọng:

“Có chuyện gì ?”

“Không gì,” Cố Cẩn Hành tháo kính xuống, dùng tay áo lau sạch nước mưa dính kính, “Bọn chỉ đang thả lũ gà rừng hành lang trú mưa thôi.”

Bùi Dữ lấy bàn và ghế sofa cất gian, đó lấy ít khúc gỗ chặt sẵn từ chiều, cùng với mấy cái cưa.

Chuồng gà cần cầu kỳ. Không gian đủ rộng, lũ gà cũng bay nổi, miễn là che mưa gió là .

Họ cưa gỗ thành nhiều đoạn, đoạn lớn, đoạn nhỏ, dùng ván gỗ đóng ghép với .

Ba mặt của chuồng gà bằng tấm ván liền, còn mặt thì ghép các thanh gỗ nhỏ. Mái chuồng cũng lót ván, phủ thêm lớp nilon, cùng đè mấy khúc gỗ để tránh gió thổi bay.

Cách khá đơn giản, nhanh chóng là xong.

Tiêu Dã chuồng gà một vòng bật :

“Nhìn như cái nhà mini chứ chẳng giống chuồng gà gì cả.”

Câu cũng sai. Ban đầu định chuồng gà, xong thành nhà nhỏ.

Kiểu dựng lều tạm như cũng thú vị, rảnh rỗi mà tí là thấy thời gian trôi nhanh hẳn.

Cố Cẩn Hành :

“Hay để dọn nó ngoài đó ở luôn .”

“Khoan ,” Bùi Dữ bước tới phụ một tay, “Mang nó để sát cửa, đợi mai hết mưa tính tiếp.”

Bên ngoài đang mưa mà với Tiêu Dã đều tắm xong, chuồng gỗ to lắm, một Cố Cẩn Hành kéo chắc cũng cực.

Sau khi dựng xong, Bùi Dữ đồng hồ, thấy hơn một tiếng trôi qua.

Ôn Xu giờ tò mò. Bọn họ nhà nhỏ tầng, bé mèo nhỏ đáng lẽ chạy xuống hóng hớt mới đúng…

Cố Cẩn Hành thấy Bùi Dữ cứ bồn chồn, liền :

“Cậu lên lầu , ở đây để tụi dọn tiếp.”

Bùi Dữ quả thật lo Ôn Xu. Sợ cô ngủ quên mất khi đang sấy tóc, cũng sợ khi trượt ngã.

“Vậy nhờ mấy nhé.”

Bùi Dữ lấy bàn và sofa , để gọn một góc lên tầng.

Tiêu Dã:

“Đi lẹ !”

Cố Cẩn Hành:

“Ừ.”

Bùi Dữ nhanh chóng về tới tầng ba, mở cửa thì thấy Ôn Xu đang gục đầu ở mép giường, vẻ ngủ .

Anh bước gần, xổm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng nhéo má:

“Xu Xu?”

Cô vẫn nghiêng, gối đầu lên tay, khuôn mặt ửng hồng, ngủ say.

Vừa mới tắm xong, Ôn Xu cảm thấy buồn ngủ nhưng tóc còn ướt nên dám hẳn lên giường. Cô thảm, sấy tóc lim dim … ngủ quên lúc nào .

Bùi Dữ chạm má và tay cô, đều lạnh lạnh. Thời tiết mà tóc ướt quạt thẳng mặt, cảm lạnh mới lạ.

Anh bế cô lên, để cô trong lòng lấy khăn lông lau khô phần đuôi tóc khô hẳn.

Ôn Xu vẻ khó chịu vì động , lầm bầm mấy câu, tay còn quơ quơ đẩy như đang đập muỗi.

Bùi Dữ lau thêm mấy lượt nữa, xong xuôi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cẩn thận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-232-ca-nhom-mat-ngu.html.]

nãy chuồng nên dính đầy bụi gỗ, tính đồ ngủ.

Ai ngờ định rút tay thì Ôn Xu nửa tỉnh nửa mơ giữ , buông.

Cô lầu bầu, mắt mở nổi:

“Lạnh quá… Bùi Dữ, ngủ với em …”

“Chờ chút nhé, bộ đồ cùng,” nhẹ nhàng nắm tay cô.

Cô lí nhí:

em ngủ liền …”

Bùi Dữ chần chừ:

“Cho một phút thôi, ?”

trả lời nữa.

Anh cúi đầu , thì ngủ mất tiêu .

Anh thử rút tay nhưng thành công. Dù ngủ, tay cô vẫn nắm chặt, động khẽ cựa.

Bó tay luôn. Bùi Dữ đành cởi đồ ngoài , mặc mỗi quần legging leo lên giường.

Vừa xuống, Ôn Xu liền tự động rúc lòng , chân cũng gác lên , ngủ ngon lành.

Anh c.ắ.n nhẹ tai cô, khẽ thì thầm bất lực:

“Bé mèo nhỏ phiền thật…”

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, ru ngủ ghê.

Hôm nay ai cũng việc nhiều, Bùi Dữ cũng nhanh chóng .

Nửa đêm, một cảm giác nóng ran từ trong lan .

Không khí mát mẻ ban đêm giờ cũng trở nên oi bức lạ thường.

Người “phát tác” đầu tiên là Tiêu Dã.

Tối ăn hùng hục một đống thịt hươu, giờ thì nóng như lửa đốt, mồ hôi vã , lăn qua lộn ngủ .

Anh bật dậy, lấy xô nước nhà vệ sinh tắm nước lạnh. Mùa nước lạnh đổ lên mát thật, nhưng ngủ thì… khỏi mơ.

Biết đừng ăn nhiều như thế!

Tắm xong, mắt tỉnh như sáo, chắc uống thêm ít thanh nhiệt, khéo sáng chảy m.á.u mũi vì nhiệt quá.

So với Tiêu Dã, Cố Cẩn Hành còn đỡ. Anh ăn ít, uống cốc nước lạnh, rửa mặt, sách chút là cơn nóng lắng xuống.

Tiểu Bình Quả thấy nóng như lò than, sớm chui cuối giường ngủ từ lâu.

Mà Bùi Dữ… thì dĩ nhiên chẳng khá hơn.

Người nóng hầm hập, mồ hôi túa . Ôn Xu thì vẫn ngủ ngon lành, chẳng ảnh hưởng chút nào.

Bùi Dữ dám đ.á.n.h thức cô, đành trợn mắt đó, mở điện thoại lên chơi cho đỡ buồn.

Sáng hôm .

Nắng sớm chiếu , Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành dậy sớm, mỗi xối thêm một thùng nước lạnh cho tỉnh táo gặp ở phòng khách.

Hai , đều thấy gương mặt đối phương hiện rõ dấu hiệu thức trắng cả đêm.

Tiêu Dã vật ghế sofa, tức tối :

“Biết thế tối qua đừng ăn nhiều thịt hươu! Cả đêm mất ngủ! Bực thật!”

Giờ mệt lử, nhưng xuống thể ngủ.

Ai hiểu cảm giác chứ!

Cố Cẩn Hành cũng khó hiểu:

“Rõ ràng chỉ ăn một bát mà cũng mất ngủ…”

Từ giờ, ai thích ăn thịt hươu thì cứ ăn, tuyệt đối đụng nữa.

 

Loading...