Ôn Xu thích ăn nhẹ, gia vị chỉ chút tương vừng, tương ớt, bột ớt, dầu hoa tiêu và một ít hành lá. Cô trộn đều lên, thơm phức cả chén nước chấm.
Vừa mới xong nước chấm, Ôn Xu định mang qua cho Cố Cẩn Hành xem thì thấy tiếng điện thoại đặt ngoài bàn rung lên.
Cố Cẩn Hành cũng thấy:
“Chắc là tin nhắn trong nhóm, Xu Xu, em xem ai nhắn .”
Ôn Xu gật đầu, tới bàn ăn cầm điện thoại lên.
Tin nhắn mới là từ Liễu Hoan Hoan.
Ôn Xu :
“Cẩn Hành, Liễu Hoan Hoan bảo nửa tiếng nữa sẽ tới chuộc .”
Ngoài tin nhắn đó, còn một tin nhắn từ Bùi Dữ.
Miêu: [hình ảnh]
Ảnh trời xanh mây trắng, thời tiết , còn một mảng rừng cây xanh mướt.
Miêu: [Đến nơi .]
Miêu: [hình ảnh]
Là ảnh Bùi Dữ đang cầm cưa, mu bàn tay nổi gân xanh.
Miêu: [Bắt đầu em yêu, xem điện thoại nữa nhé.]
Ôn Xu suy nghĩ một chút, bếp múc cho một phần nấm mèo trộn với nước chấm .
Đáng Yêu Tiểu Miêu: [hình ảnh]
Đáng Yêu Tiểu Miêu: [Mau về nhanh nha!]
Lúc , bột cũng đủ thời gian ủ. Cố Cẩn Hành ngâm nấm xong, mang hai chậu bột bàn.
Anh :
“Bột ủ xong, lát nữa Liễu Hoan Hoan tới, em cần để ý đến cô .”
“Em .” Ôn Xu kéo một chậu bột về phía , “Cô tử tế gì.”
Cố Cẩn Hành bật :
“Chính xác. Nào, chúng tiếp tục bánh bao.”
Thực , trong đầu Cố Cẩn Hành đang âm thầm tính toán các tình huống thể xảy .
Bùi Dữ và Tiêu Dã đều ở đây, một bảo vệ Ôn Xu khá là nguy hiểm.
Vừa suy nghĩ đối sách, tay vẫn ngừng nhào bột, kéo thành những dải dài.
Công đoạn tiếp theo dễ hơn nhiều, chỉ cần cắt thành từng khúc nhỏ là , cần nặn tròn nữa.
Trong lúc chờ Liễu Hoan Hoan đến, hai hấp xong mẻ bánh bao đầu tiên.
Mùi bánh lan khắp phòng, thơm nức mũi.
Bánh bao lò, trắng mịn, bóng loáng, nóng hổi, trông cực kỳ ngon mắt.
Cố Cẩn Hành dùng đũa gắp một cái bỏ bát đưa cho Ôn Xu:
“Cầm qua phòng khách từ từ ăn, cẩn thận nóng nhé.”
Đây là đầu tiên Ôn Xu tự tay từ đầu tới cuối, những viên bột nhỏ biến thành bánh bao ngon lành, cô vui. Cô ôm bát phòng khách ăn, phiền Cố Cẩn Hành nữa.
Lúc họ đang bánh, Tiểu Bình Quả cứ tới lui bàn, lúc thì quấn lấy chân Ôn Xu bằng đuôi, lúc thì cọ chân Cố Cẩn Hành.
Nếu như bình thường, Ôn Xu chắc chắn bế nó lên hun mấy cái .
cô mải bánh, chú ý đặt hết bột, chẳng thèm để ý đến Tiểu Bình Quả.
Vậy nên giờ nó mới giận cô.
Ôn Xu gọi nó, Tiểu Bình Quả chỉ sườn mặt kiêu kỳ về phía cô, mắt liếc một cái đầy khinh thường.
Kết quả là Ôn Xu ăn bánh bao ngon lành, thèm nó lấy một cái.
Tiểu Bình Quả bực quá, lăn , cái đầu lông xù uốn éo sang một bên, dỗi mặt.
Lúc Liễu Hoan Hoan đến, Ôn Xu ăn xong chiếc bánh trong tay.
Nghe tiếng gõ cửa, Ôn Xu định mở cửa.
Cố Cẩn Hành ngăn :
“Xu Xu, em lên tầng ba , để mở cửa.”
“Okay.” Ôn Xu bế lấy Tiểu Bình Quả đang giận dỗi, “Vậy em lên nhé.”
Cố Cẩn Hành gật đầu:
“Đi . Nếu Liễu Hoan Hoan hỏi, sẽ em ngoài cùng Bùi Dữ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-229-khong-biet-troi-cao-dat-day.html.]
Ôn Xu đáp nhẹ một tiếng:
“Vâng.”
Cảm giác như đang chơi trò trốn tìm .
Chờ Ôn Xu lên tầng xong, Cố Cẩn Hành mới tháo tạp dề và mở cửa.
Cửa mở, Liễu Hoan Hoan mặc váy dài trắng, tươi chào :
“Chào buổi tối, Cố.”
Cố Cẩn Hành gật đầu, liếc thấy mấy lực lưỡng theo đang xách bao lớn bao nhỏ.
“Mời .”
Vừa trong, Liễu Hoan Hoan quan sát khắp phòng.
Cô :
“Mấy sống sung túc ghê ha, chỉ nuôi gà mà còn nuôi cả dê nữa. thấy tụi nó phát triển đấy chứ.”
Lời tuy nhưng kỹ đầy châm chọc.
Ai lừa mất bao nhiêu vật tư mà chẳng tức.
Liễu Hoan Hoan liếc mắt một vòng hỏi:
“Anh Bùi, Tiêu cả ?”
“Tiêu Dã đang việc,” Cố Cẩn Hành hiệu xuống, “Trả tiền chuộc .”
Liễu Hoan Hoan liếc sang gã cùng:
“Kiểm tra .”
Người đàn ông đặt đống đồ lên bàn qua một bên.
Cố Cẩn Hành mở kiểm tra từng món một.
Trong lúc đó, Liễu Hoan Hoan liếc xung quanh. Khi thấy chén và đũa bàn , ánh mắt cô khựng .
“À đúng , Xu Xu ? mang chút quà nhỏ cho cô .”
“Cô đang cùng Bùi Dữ.” Cố Cẩn Hành lạnh nhạt đáp “Vừa mới ngoài.”
Chén đũa rõ ràng là của con gái dùng. Liễu Hoan Hoan “” một tiếng dài, tỏ vẻ mấy tin tưởng.
Hàng hoá họ mang tới đều , đúng lượng, đồ giả lẫn tạp chất.
Cố Cẩn Hành chỉ tay về phía phòng ngủ lớn:
“Không vấn đề gì, đó dẫn .”
Liễu Hoan Hoan hiệu cho theo:
“Còn mau ?”
Mấy , còn cô tiếp tục lên tiếng dò xét:
“Chỉ ở nhà, sợ tới trộm hết gà với dê ?”
Cố Cẩn Hành liếc mắt cô :
“Cô chắc chuyện đó ?”
Liễu Hoan Hoan nghẹn lời, bật :
“Ai dám chứ?”
Cố Cẩn Hành chỉ nhạt, thêm.
Chẳng bao lâu , ba đàn ông thương cũng dẫn . Họ là đám Tiêu Dã đ.á.n.h cho thừa sống thiếu c.h.ế.t, giờ dìu mới nổi.
Liễu Hoan Hoan thấy càng bực, nhưng mặt vẫn giữ nụ :
“Mấy đ.á.n.h họ nông nỗi , mà còn đòi nhiều tiền chuộc , thấy quá đáng ?”
Căn nhà chỉ còn một Cố Cẩn Hành, Tiêu Dã là việc, nhưng nếu tới, dám để Cố Cẩn Hành ở một ?
Nói cũng thấy khó tin.
Rất khả năng Ôn Xu cũng đang trốn đó trong nhà.
Nghĩ đến đây, tim Liễu Hoan Hoan bắt đầu đập thình thịch.
Cơ hội thế , chẳng lẽ nắm lấy?
Ngoài mấy tên đ.á.n.h tơi tả, bên cô còn ba khỏe mạnh, còn Cố Cẩn Hành chỉ một .
Xét về thế trận, bên cô rõ ràng chiếm ưu thế.
Liễu Hoan Hoan l.i.ế.m môi, giọng mang theo ý khiêu khích:
“ thấy đưa một nửa vật tư thôi cũng đủ đấy.”