Thông tin về rau dại thể ăn là do Hà Nguyệt và mấy cố ý lan truyền, để tránh tiếp xúc giao lưu gì thêm với Liễu Hoan Hoan.
Tiêu Dã đang thì nhặt một cành cây, cầm như kiếm, vung qua vung hai bên đường.
Sau cơn mưa, nhiệt độ trong núi thấp hơn bên ngoài nhiều, đất ẩm ướt, mỗi bước chân dẫm xuống đều để một dấu lõm.
Tiêu Dã , dùng tay và gậy đẩy hết cỏ dại xung quanh .
“Nhìn nè! Trên cây con ốc sên to ghê!” Tiêu Dã hô lên, “To lắm luôn !”
Không chỉ cây, mà cả mặt đất, cành lá xung quanh, thậm chí là cây cỏ cũng đều ốc sên, con thì cuộn , bất động, con thì đang từ từ bò lên cây.
Ôn Xu theo hướng Tiêu Dã chỉ, cũng ngạc nhiên kêu lên.
Mấy con ốc sên bình thường giờ to như quả trứng gà, nếu nó đập trúng thì chắc đau lắm.
Khu vực gần chân núi nên rau dại ăn còn nhiều, chỗ nào thì cũng Hà Nguyệt với mấy đào sạch , giờ chắc vẫn mọc .
Cả nhóm đành sâu hơn trong.
Càng sâu, đất và khí càng ẩm, cảm giác ẩm ướt, lành lạnh. Ánh sáng cũng yếu dần, bật đèn pin lên mới thấy đường.
Ôn Xu soi đèn xung quanh, bất chợt phát hiện một đám thực vật màu đen, liền kéo áo Bùi Dữ hỏi:
“Cái đó ăn ?”
Đám thực vật đen thực là mộc nhĩ.
Bùi Dữ theo hướng cô chỉ, bật : “Đó là mộc nhĩ, ăn đấy. Xu Xu may ghê.”
Mắt Ôn Xu sáng rực: “Vậy mau qua hái !”
Tối nay thể ăn salad mộc nhĩ !
Cả nhóm kéo tới đám mộc nhĩ đó. Lại gần mới thấy từng tai mộc nhĩ to bằng bàn tay lớn, lượng cũng nhiều.
Trước khi hái, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành vòng kiểm tra xung quanh. Bùi Dữ cũng dùng đèn pin soi kỹ khu vực đó, chắc chắn rắn con gì nguy hiểm mới lấy một cái thùng nước.
Ôn Xu nhất quyết thử hái một .
Bùi Dữ đưa cô bao tay, đặt thùng nước bên cạnh: “Lỡ cầm trúng sâu gì đó cũng đừng sợ, bao tay , chúng nó gì em .”
Ban đầu Ôn Xu hề sợ, còn háo hức. Bùi Dữ nhắc tới sâu, cô lập tức liên tưởng đến mấy con sâu lông mềm mềm, cảm giác rợn cả .
Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành cũng trở , mang bao tay bắt đầu hái.
Ôn Xu giữa, cảm thấy an .
Đám mộc nhĩ nhiều đến mức hái đầy ba thùng nước mới tạm đủ, nhóm giữ một ít để nó tiếp tục mọc. Mấy cái còn nhỏ hoặc phát triển thì hái.
Bùi Dữ tháo bao tay cất gian, lấy ấm nước đưa cho Ôn Xu: “Uống miếng nước . Chút nữa sâu hơn một chút.”
Ôn Xu nhận lấy ấm nước, uống một ngụm từ ống hút.
Nước trong bình là kỷ tử và táo đỏ do Bùi Dữ pha, ngọt ngào và còn nóng hổi.
Cất mộc nhĩ gian xong, cả nhóm tiếp tục sâu trong núi. Đang , Ôn Xu bỗng thấy tiếng động kỳ lạ.
“Phía tiếng gì đó,” cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-225-huou-mai-hoa.html.]
Bùi Dữ cũng , sang hỏi Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành: “Muốn xem ?”
“Đi chứ!” Tiêu Dã vung gậy hăng hái, “Tốt nhất là gặp bò gì đó, bắt thu gian luôn.”
Tiếng động càng lúc càng gần, còn tiếng kêu giống tiếng nai.
“Ù... ù...” Tiếng kêu rõ ràng hơn.
Cố Cẩn Hành bất ngờ: “Trong núi mà cả nai á?”
Bò, dê, gà, vịt, ngỗng, thỏ thì cũng thường thôi, chứ nai thì khó tin thật. Dù tận thế xáo trộn trật tự sinh thái, nhưng chuyện vẫn chút “hư cấu”.
Tiêu Dã thì quan tâm là con gì, miễn là gặp thì đều là “quà ông trời cho”!
Cả nhóm rón rén tiến đến gần, nấp cây và đám cỏ. Từ xa thể thấy một đàn nai đang ăn quả mọng, thịt trông chắc nịch và béo .
Ôn Xu tò mò ghé sát tai Bùi Dữ thì thầm: “Đó là hươu mai hoa hả?”
Bùi Dữ gật đầu khẽ: “Ừm.”
Cô chằm chằm đàn nai: “Dễ thương ghê...”
Mấy con nai tai to, giống tai mộc nhĩ, đôi mắt long lanh ngây thơ, trông ngố ngố dễ thương, hình thì nhỏ nhắn, nhiều đốm trắng .
Bùi Dữ : “Nhìn thì dễ thương thật, nhưng ăn cũng ngon lắm.”
Dễ thương thì dễ thương, nhưng ăn vẫn là ăn.
Ôn Xu từng ăn thịt nai, liền l.i.ế.m môi, mắt sáng rỡ: “Vậy giao cho đấy! Bắt nhiều nha!”
Bùi Dữ bật : “Được .”
Lần Bùi Dữ là chính tay, Tiêu Dã phụ giúp. Còn Cố Cẩn Hành ở bảo vệ Ôn Xu.
Bắt nai với bắt dê cũng giống , chỉ khác là nai bắt xong là g.i.ế.c luôn, còn dê thì thể giữ .
Hươu mai hoa nhanh nhẹn, thấy động là chạy vèo vèo cả trăm mét. dị năng của Bùi Dữ còn nhanh và chính xác hơn.
Anh đoán hướng chạy của chúng, vung tay một cái là từng tia chớp phóng , đ.á.n.h trúng từng con, chuẩn xác đến mức con nào thoát.
“Đỉnh thật!” Tiêu Dã phấn khích, “Ít nhất cũng hạ hai mươi con!”
Đàn nai vốn cũng chỉ hơn ba mươi con, giờ mất hai phần ba .
Bị đ.á.n.h trúng, mấy con nai ngã rạp xuống đất. Tiêu Dã lao lên, dùng cưa của Bùi Dữ cắt ngang cổ từng con.
Máu nai chảy xối xả, mùi tanh nồng, lãng phí nhưng vì thời gian gấp gáp nên còn cách nào.
Mỗi Tiêu Dã g.i.ế.c xong một con, Bùi Dữ lập tức thu gian. Máu sẽ ngừng chảy và giữ nguyên trạng thái tươi mới lúc c.h.ế.t.
Lần khi lấy nấu, thể lấy m.á.u nai món riêng. Máu nai bổ, nếu bán còn kiếm lời hơn cả thịt nai. Còn thịt thì cả nhóm ăn là chính.
Mùi m.á.u tanh quá nặng thể thu hút động vật tiến hóa khác.
Cố Cẩn Hành quan sát xung quanh : “Xu Xu, tụi tìm Bùi Dữ thôi.”
Ôn Xu gật đầu, cùng chạy về phía Bùi Dữ.
Bùi Dữ cũng yên tâm để hai phía , nên cứ lâu lâu đầu . Thấy họ đang chạy gần, cũng nhẹ nhõm hơn.