Cố Cẩn Hành hỏi:
“Xu Xu, em tới chơi với Tiểu Bình Quả ?”
Ôn Xu gật đầu. Đôi mắt màu hổ phách sáng lên ánh sáng tự nhiên.
“Được ạ?”
“Đương nhiên là .”
Cố Cẩn Hành , bế Tiểu Bình Quả đưa cho cô:
“Hôm nay nó ăn khá nhiều , ngoài nước thì đừng cho nó ăn thêm gì nữa nhé.”
Ôn Xu gật đầu.
“Vậy em lấy cái lược để chải lông cho nó.”
“Chờ tí.”
Cố Cẩn Hành phòng ngủ, mở ngăn kéo tìm chiếc lược quen thuộc của Tiểu Bình Quả đưa cho cô:
“Đây là cái lược nó thích nhất đấy.”
Ôn Xu nhận lấy :
“Vậy em bế nó phòng khách chơi một lát.”
Cố Cẩn Hành tựa khung cửa:
“Ừ, . Trong phòng khách vẫn còn mấy cục đá lạnh, nếu đủ mát thì nhắn , mang thêm .”
Ôn Xu :
“Vâng!”
Trong lúc họ chuyện, Tiểu Bình Quả ngoan ngoãn trong lòng Ôn Xu, cái đuôi dài quấn quanh cổ tay cô, khẽ khàng vỗ vỗ như nũng.
Hai “em mèo nhỏ” phòng khách. Ôn Xu lôi từ túi một chiếc vòng cổ nhỏ chuẩn sẵn, nhẹ nhàng đeo lên cho Tiểu Bình Quả.
Chiếc vòng màu xanh lam, thêu hai chú cá xanh biển.
Cô xoa đầu nó, khen:
“Đẹp ghê luôn á.”
Tiểu Bình Quả “meo” lên một tiếng, dụi đầu tay cô dài ghế sofa, trông cực kỳ lười biếng.
Trời dạo nóng bức, nên nó cũng chẳng hoạt động gì nhiều, hầu hết thời gian chỉ một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi.
Trong khi Ôn Xu chơi với Tiểu Bình Quả, ba đàn ông tụ tập hành lang tầng hai. Cố Cẩn Hành, Bùi Dữ và Tiêu Dã đang cùng xem thông báo mới nhất từ căn cứ chính phủ.
Từ khi tận thế bùng nổ đến giờ cũng gần một năm. Dù trải qua nhiều chuyện, nhưng khu vực phía nam vẫn tương đối định.
Tuy nhiên, tận thế thì phân vùng gì. Chuyện đến thì sớm muộn cũng tới. Mấy ngày nay mưa lớn khiến tình hình ở phía nam trở nên tệ hại. Và chỉ mới năm phút , phía chính phủ chính thức thông báo:
[Từ bỏ khu phía Nam và chuyển hướng chia đất đai và tài nguyên với các căn cứ ở phía Bắc và Trung Bộ.]
Dù văn bản trực tiếp dùng từ như “chiếm đoạt” “chia cắt”, nhưng hết đoạn thông báo là hiểu ngay: họ đang các căn cứ hiện ở Trung và Bắc Bộ nhường đường.
Vốn dĩ trong mắt nhiều , căn cứ của chính phủ là lực lượng chính quy – khác biệt với các căn cứ tự phát do sống sót lập nên.
Vậy nên cũng ít vẫn luôn ủng hộ chính phủ, thậm chí mong họ dời trụ sở chính đến gần khu vực hơn. Ai cũng gia nhập căn cứ chính phủ.
Tiêu Dã bật chua chát:
“Chính phủ ép thật. Nói trắng thì cũng chẳng khác nào bắt nạt. tận thế mà, vẫn tin tưởng chính phủ là chuyện bình thường.”
Dù phía Nam đang dần sụp đổ, phía Bắc cũng từng trải qua nhiều đợt t.h.ả.m họa. Căn cứ lớn nhỏ đều .
Ý Tiêu Dã rõ ràng là chính phủ nhắm khu trung bộ.
Cố Cẩn Hành :
“Nếu gì đổi, thể họ sẽ chọn khu vực Trung Bộ. Không chừng còn nhắm trúng cả thành phố Kim Bảo.”
Thành phố Kim Bảo quy hoạch thì ai chắc.
Bùi Dữ dù từng sống một đời, nhưng kiếp quá nhiều đổi, ngay cả cũng dám khẳng định điều gì.
Anh :
“Với bọn , chuyện chắc là .”
Tất nhiên, đồng tình thì cũng phản đối. Những phản đối chủ yếu là lãnh đạo các căn cứ khác, sáng lập hoặc những sống sót ưa cách của chính phủ.
Tiêu Dã ngạc nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-200-can-cu-vi-lai.html.]
“Ơ? Gì kỳ ? Mấy bình luận hot nhất xóa !”
Cái nền tảng họ đang dùng là do chính phủ lập , bao gồm cả mạng lưới trí tuệ nhân tạo.
Chính phủ ai quyền thì đó . Còn ai chặn thì khỏi mở miệng luôn.
Sức mạnh là ở đó. Ai phục thì tự mà tạo một nền tảng mới, một mạng lưới khác.
Cố Cẩn Hành đẩy kính, :
“Thời thế đổi, nhiều thứ cũng đang dần khác .”
Tiêu Dã hỏi:
“ mà , bên căn cứ lớn nào ?”
Bùi Dữ mở bản đồ :
“Thành phố Kim Bảo là nơi tập trung nhiều căn cứ nhất. Có hai căn cứ lớn – một ở trung tâm thành phố, cái còn gần khu bệnh viện.”
Hai căn cứ gần như kiểm soát bộ tài nguyên lớn nhất ở Kim Bảo. Theo dùng mạng chia sẻ, hai căn cứ quan hệ khá , thường xuyên chia sẻ và phối hợp tài nguyên.
Khoan …
Bùi Dữ bản đồ.
Theo ký ức kiếp , căn cứ lớn đầu tiên do sống sót lập nên là căn cứ Vị Lai, ở phía Bắc Trung Bộ…
Khoảng cách cũng xa.
Vị trí hiện tại ở trung tâm thành phố thể chính là nơi đặt căn cứ Vị Lai ở kiếp . nếu đúng như , thì căn cứ lớn còn là gì?
Mọi chuyện rõ ràng phát triển theo hướng khác với ký ức của .
Cố Cẩn Hành đang nghĩ gì, tiếp tục:
“Hai căn cứ chỉ tuyển dị năng giả và khỏe mạnh. Người bình thường vượt qua kiểm tra thể lực nghiêm ngặt, còn qua ba tháng thử việc.”
So với điều đó, dị năng giả căn cứ gần như chẳng gặp khó khăn gì.
Bùi Dữ lướt bản đồ, tìm thêm thông tin:
“Tên của hai căn cứ đó là gì?”
Tiêu Dã đáp ngay:
“Cái tui ! Một cái là Vị Lai, một cái là Vi Lai!”
Nghe tên thì khác, mà lên thì như .
Bùi Dữ im lặng…
Anh chắc chắn rằng kiếp hề căn cứ nào gọi là “Vi Lai”.
Cố Cẩn Hành nhanh chóng tra thêm thông tin:
“Ban đầu hai căn cứ vốn là một. Sau đó xảy tranh chấp nội bộ, đổi nhiều lãnh đạo, tách thành hai căn cứ riêng biệt.”
Tiêu Dã ngơ ngác:
“Ủa? Nếu thì bây giờ ai cũng bảo hai căn cứ quan hệ ?”
Cố Cẩn Hành :
“Theo một tiết lộ, lãnh đạo hiện tại của Vị Lai là em trai của lãnh đạo Vi Lai. Sau khi em lên nắm quyền, giúp chị nhiều. Bây giờ hai hợp tác chặt chẽ.”
Nghe cũng giống như mấy câu chuyện drama gia đình.
Tiêu Dã:
“Thật còn một phiên bản khác… Lãnh đạo Vị Lai là một em trai gái cuồng chị gái. Còn chị vốn dĩ định chủ Vị Lai, nhưng sợ em dính quá nên mới tách căn cứ riêng, để em đỡ bám.”
Cố Cẩn Hành thở dài:
“Thôi, chuyện thật giả thế nào chỉ trong cuộc mới rõ.”
Hiểu sơ tình hình là đủ .
Bùi Dữ đồng hồ:
“Để tìm Ôn Xu.”
Cố Cẩn Hành:
“ cũng chuẩn bữa tối. Tiêu Dã, phụ một tay.”
Tiêu Dã:
“Ok, tối tập thể d.ụ.c .”