Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 196: Nựng Mặt Bé Con

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:44:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Cạnh Chi :

“Chào mừng đến chơi, cứ tự nhiên nhé. Nhà đơn sơ lắm, gì nhiều để tiếp đãi.”

Cố Cẩn Hành đặt túi lên bàn , đẩy nhẹ gọng kính :

“Anh đừng khách sáo, là tụi phiền mới đúng. tên Cố Cẩn Hành, là dị năng hệ băng, còn đây là Bùi Dữ, năng lực hệ lôi...”

Anh giới thiệu sơ lược cả nhóm luôn.

Hà Nguyệt :

“Ôn Xu xinh thật đấy, hôm qua con bé Mộng Mộng thấy em xong về cứ ríu rít kể với tụi chị là gặp một chị xinh . Hôm nay gặp , đúng thật luôn.”

Thật , ngay khi nhóm của Bùi Dữ bước , chú ý đến Ôn Xu đầu tiên.

Ba đàn ông còn thì ai cũng khí chất riêng: Bùi Dữ lạnh lùng, Tiêu Dã thì mạnh mẽ, Cố Cẩn Hành nho nhã. Mỗi một phong cách, đều nổi bật. chính vì thế mà sự hiện diện của Ôn Xu càng rõ ràng hơn. Cô xuất hiện là thu hút ánh ngay.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía Ôn Xu theo lời của Hà Nguyệt.

Ôn Xu sang Trần Mộng Mộng, :

“Em dễ thương thật đấy.”

Trần Mộng Mộng thì vui mặt, trốn lưng trai, hai mắt tròn vo Ôn Xu đầy tò mò, đỏ mặt ngại ngùng.

Trần Cạnh Ngôn từ bếp mang vài ly nước đá , đặt lên bàn:

“Uống nước . Bọn ở đây cũng hơn nửa tháng , cứ tưởng ai phát hiện cái chốn bí mật chứ.”

Cố Cẩn Hành tỏ thiện, khiến Trần Cạnh Ngôn cũng dễ mở lòng hơn.

Anh hỏi:

“Chắc từ xa đến nhỉ? Sao chọn đến đây?”

Thành phố Kim Bảo vốn nổi tiếng nghèo, hiếm khi ngoài để ý đến. Người dân quanh vùng thì ít nhiều cũng đôi chút.

Cố Cẩn Hành trả lời:

“Bọn lên kế hoạch định cư ở đây từ lâu . Trước khi đến cũng tìm hiểu mạng. Chủ yếu vì thấy nơi yên tĩnh, đất đai nhiều, rừng núi ruộng đồng. Muốn thử sống kiểu tự cung tự cấp, nhẹ nhàng một chút.”

Trần Cạnh Chi :

“Vậy thì hôm nay tới là quá chuẩn . Sân thượng nhà cũng đang trồng rau. Chúng thể trao đổi kinh nghiệm, học hỏi lẫn .”

Bắt đầu chủ đề trò chuyện, bầu khí trong phòng trở nên thiết hơn nhiều.

Mấy nam thì tám với , mấy nữ thì rôm rả chuyện riêng, mỗi nhóm một kiểu.

Hà Nguyệt sức khỏe yếu nên chuyện nhỏ nhẹ, tính cách hiền lành. Không ngờ cô bắt chuyện:

“Xu Xu, em cũng là dị năng hệ nước giống chị nè. Em cho chị hỏi chút, một ngày em tạo bao nhiêu nước ?”

lớn tuổi hơn Ôn Xu vài tuổi nên tự nhiên xem cô như em gái mà xưng hô luôn.

Ôn Xu ôm gối ôm sofa, trả lời:

“Em cũng rõ lắm, nhưng đủ dùng hằng ngày là .”

Hà Nguyệt buồn:

“Chị thấy nâng cấp dị năng khó quá... Xu Xu trông em khỏe mạnh, khí sắc lắm, ai cũng quý.”

Ôn Xu chớp mắt:

“Chắc tại Bùi Dữ chăm mèo... chăm cả em luôn.”

Trong khi hai chuyện, Trần Mộng Mộng cạnh Hà Nguyệt, thỉnh thoảng trộm Ôn Xu. Mỗi bắt gặp, con bé đầu , ngượng ngùng chẳng dám thẳng.

Ôn Xu để ý thấy hành động của bé con, cảm thấy thú vị:

“Mộng Mộng, em dễ thương quá mất.”

Trần Mộng Mộng đỏ bừng mặt, mắt vẫn dán chặt cô:

“...Cảm ơn… Chị xinh thật đó.”

Trong đầu con bé chợt nghĩ, giá mà sống cùng chị xinh thì bao. Vậy là ngày nào cũng ngắm chị .

Trẻ con thì má phúng phính sẵn, mà Trần Mộng Mộng còn bụ bẫm đáng yêu hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-196-nung-mat-be-con.html.]

Ôn Xu nghiêng đầu ngắm khuôn mặt bé:

“Mặt em nựng quá.”

Cô nàng như mèo thấy đồ chơi yêu thích, tay bắt đầu ngứa ngáy.

Trần Mộng Mộng ngẩn , ngại ngùng sát :

“…Chị nựng cũng .”

Hà Nguyệt bất ngờ:

“Ủa? Mặt của Mộng Mộng là ‘bảo bối’ đó nha.”

Lúc mới gặp, Hà Nguyệt cũng nựng thử nhưng con bé chỉ cho nhéo một nhất quyết cho nữa. Mà cô cũng nhéo nhẹ đó.

Quả nhiên, trẻ con cưỡng xinh .

Hà Nguyệt nghĩ tới đó, bất giác thấy ganh tị. Ôn Xu trẻ, khỏe, còn xinh . Nhìn thôi cũng thấy thích .

Trần Mộng Mộng tự đưa mặt .

Ôn Xu cũng ngại, chỉ dám nựng nhẹ, sợ đau bé hai ông trai của bé nổi giận thì khổ. Cô chỉ sờ sờ nhéo nhẹ chút thôi.

“Wow!” Ôn Xu dùng đầu ngón tay chọc nhẹ, “Mềm thiệt á!”

Giờ thì cô hiểu cảm giác của Bùi Dữ mỗi nựng má .

Thật sự siêu dễ thương!

Trần Mộng Mộng hai tay ôm má, má đỏ bừng như rửa mặt xong .

Cô bé cạnh Ôn Xu, hai cứ như bạn bè cùng tuổi. Ôn Xu chăm sóc kỹ, tính cách vui vẻ, giống từng trải qua tận thế. Cô giống như một cô gái bình thường, vô tư và hạnh phúc.

Chỉ cần qua là ngoài cũng thấy điều đó.

Hà Nguyệt càng càng thấy ghen tị. Dù cô sống trong tận thế, nhưng cảm giác ngưỡng mộ vẫn kìm .

khẽ thở dài.

Ôn Xu và Mộng Mộng đều ngạc nhiên .

Ôn Xu nghĩ một lúc hỏi:

“Chị ? Có gì buồn ?”

Hà Nguyệt nhẹ, xua tay:

“Không , chỉ đang nghĩ linh tinh thôi.”

Thật , Ôn Xu nên cư xử thế nào với Hà Nguyệt. Cô luôn cảm thấy cần dè chừng, sợ đúng sẽ khiến chị buồn.

So với điều đó, cô thấy chơi với Mộng Mộng nhẹ nhàng và dễ hơn nhiều.

Bùi Dữ thấy Ôn Xu vẻ lúng túng thì xoa đầu cô, đưa ly nước đá đến gần miệng cô:

“Uống nước nè.”

Ôn Xu uống một ngụm, sang Cố Cẩn Hành, ghé sát vai Bùi Dữ, thì thầm hỏi:

“Tiểu Bình Quả vẫn còn trong túi mèo hả?”

Bên trong để một cục đá giữ mát, Tiểu Bình Quả yên nên Cố Cẩn Hành thả bé ngoài.

Dạo gần đây, sợ Tiểu Bình Quả ngoài quào lung tung, mà Trần Mộng Mộng là con nít, thấy mèo thì chơi. Mà trẻ con nhẹ tay nên cũng lo.

Bùi Dữ lấy một viên kẹo từ túi , bóc vỏ đưa cho Ôn Xu:

“Trong đó đá nên nó mát mẻ, Tiểu Bình Quả cũng chịu.”

Ôn Xu ăn kẹo xong, kéo tay :

“Cho em thêm hai viên nữa, em cho mấy chị ăn.”

Mấy viên kẹo lấy từ trong gian dị năng nên vẫn nguyên vẹn, chảy dù trời nóng. để che giấu dị năng, Bùi Dữ giả vờ móc túi lấy .

Anh đưa cho cô hai viên kẹo sữa.

Ôn Xu cầm kẹo buông tay , chạy đến chỗ Trần Mộng Mộng và Hà Nguyệt.

 

Loading...