Ngoài dự đoán là quanh khu nhà hoang hầu như dấu vết gì đáng chú ý, chắc là xử lý qua. Nhìn tình trạng thì lẽ mới xử lý lâu.
Tiêu Dã vội rời , đổi chỗ vài , xuống quan sát kỹ xung quanh.
Ban công tầng 2 và tầng 3 phơi quần áo. Dựa theo lượng và kiểu dáng thì tầng 3 chắc là 2 : một nam, một nữ. Quần áo nữ kiểu trẻ con. Tầng 2 thì hai nam, một nữ – nữ thì chắc là một bé gái, lẽ chính là cô bé mà Ôn Xu từng thấy.
Xem tổng cộng 5 : 3 nam, 2 nữ.
Tiêu Dã suy nghĩ lén sân trong tiếp tục quan sát.
Gần cửa nhà để vài đôi giày dính bùn, cùng với mũ chống nắng, áo mưa và ô. Có tổng cộng 5 đôi giày, kích cỡ khác .
Dựa giày , thể chắc chắn là trong nhà 5 : 3 nam, 2 nữ – trong đó một bé gái.
Tiêu Dã một vòng quanh nhà, quan sát từ trong ngoài, kiểm tra cả các phòng, nhưng phát hiện ai để ý tới câuh, cũng tiếng động gì. Có vẻ trong nhà phát hiện sự hiện diện của câuh.
Thực , hôm nay nhóm Bùi Dữ mới đến nên Trần Cạnh Ngôn và những khác cũng ngủ mấy. Hai em sinh đôi phiên canh gác suốt đêm, một ở tầng 2, một ở tầng 3.
cuối cùng cũng chẳng tác dụng gì.
Từ khu nhà, Tiêu Dã theo dấu vết dẫn cánh đồng, tiến về phía chân núi.
Càng đến gần chân núi, càng cảnh giác hơn.
Ban đêm, núi rừng giống như một con quái thú khổng lồ rõ hình dạng. Khu vực chân núi giống như miệng của nó, với răng nanh giăng kín, chỉ chờ xâm nhập.
Tiêu Dã dừng ở chân núi, sâu .
Trong núi khá nguy hiểm. Nhìn cách hành động thì hàng xóm là kiểu cẩn thận, nên trại nuôi gà chắc cũng chỉ ở gần chân núi thôi.
Tuy cẩn thận là , nhưng họ sống ở đây cũng lâu nên thả lỏng nhiều mặt. Một dấu vết xử lý kỹ. Tiêu Dã dễ dàng lối trại nuôi gà.
Lối trại ở bên chân núi, dây leo che kín. Sở dĩ dễ phát hiện là vì nơi dấu chân rõ rệt.
Dây leo là loại thực vật biến dị, to và cứng, quấn chặt , nếu kỹ thì phát hiện đường nhỏ bên trong.
Tiêu Dã chụp vài tấm ảnh dây leo , vén chúng sang hai bên, cúi chui .
Cậu thêm 20 mét thì gian mở . Lúc , Tiêu Dã lấy điện thoại , bật đèn pin lên, cảnh tượng phía lập tức sáng bừng.
Trước mặt là một khu đất nhỏ hình vòng cung, ở giữa là nơi nuôi gà. Tổng cộng 5 con gà rừng tiến hóa, khu vực hoạt động lớn, xung quanh rào chắn.
Tiêu Dã nhanh chóng chụp ảnh và video, gửi lên nhóm. Sau đó, theo đường cũ.
Không thể ở đây lâu, vì gà rừng sắp bắt đầu gáy .
Tiêu Dã cẩn thận xóa dấu vết, vòng hơn nửa vòng mới về bên hông sân, đó trèo tường trong. Cậu tháo vớ đen và giày để ngoài, cởi mũ chống nắng, cuộn tất cả để vứt thùng rác.
Vừa tháo mũ , mồ hôi đầu túa ngừng. Cậu cũng cởi luôn áo, bỏ một viên đá lạnh nhỏ miệng để hạ nhiệt.
Tiêu Dã nóng đến sắp ngất, trèo từ cửa sổ bếp, khóa chặt cửa sổ .
Trong phòng khách, thấy tiếng động, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành liền dậy. Vừa định qua bếp thì thấy Tiêu Dã bước .
Bùi Dữ ném cho một cái khăn lông:
“Làm lắm, hình ảnh rõ ràng.”
Tiêu Dã nhận khăn, lau mồ hôi:
“Mấy con gà đó dữ lắm, dám gần, sợ mổ.”
Cố Cẩn Hành đưa cho chai nước lạnh:
“Không gần là đúng, mổ trúng thì phiền phức to.”
Bùi Dữ gật đầu:
“Không ngờ họ dám nuôi gà rừng tiến hóa, chứng tỏ họ nguồn tin nhanh và thực lực cũng tệ.”
Nếu họ định sống ở đây lâu dài, nhất là hai bên thể sống hòa bình. Nếu ngày nào cũng đề phòng thì cũng mệt mỏi lắm.
Cố Cẩn Hành suy nghĩ :
“Hay là ngày mai mang chút đồ qua chào hỏi, xem thái độ họ thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-194-thuan-loi-tim-thay.html.]
Tiêu Dã khoác khăn lên vai,
“Đem gì qua? Trong nhà đó 5 : 3 nam, 2 nữ, cả một bé gái.”
Bùi Dữ :
“Vậy thì mang gói mì tôm là … Có con nít thì thêm mấy viên kẹo.”
Cố Cẩn Hành:
“Ba gói mì thôi, mang nhiều quá cũng kỳ.”
Mới đến, mang chút đồ đơn giản là .
Bùi Dữ gật đầu:
“Giờ cũng trễ , nghỉ ngơi thôi.”
Cố Cẩn Hành:
“Ừ.”
Khi họ lên lầu thì trời cũng gần 6 giờ sáng. Không bao lâu , trời bắt đầu sáng hẳn.
Bùi Dữ và chỉ ngủ 3-4 tiếng. Tầm 10 giờ thì tỉnh, xuống bếp chuẩn bữa trưa.
Ngày đầu tiên chuyển đến, bữa cơm đầu tiên luôn cần trịnh trọng một chút, coi như nghi thức mở đầu.
Cố Cẩn Hành là dậy sớm nhất, 9:30 xuống bếp nấu canh gà.
Thịt gà để đông đá từ tối hôm , sáng nay rã đông , tuy trông nhợt nhạt nhưng vẫn ăn .
Khi Tiêu Dã xuống lầu thì canh gà gần xong, Cố Cẩn Hành đang sơ chế rau củ.
Tiêu Dã thấy trong bếp thì thắc mắc:
“Mới hơn 10 giờ mà nấu cơm ?”
Cố Cẩn Hành liếc một cái:
“Đến đúng lúc lắm, một xuể, đây giúp nhóm lửa, với rửa rổ ớt xanh và cà tím giùm luôn.”
Mấy ít nấu ăn sẽ hiểu chuẩn đồ ăn mất bao nhiêu thời gian, nhất là khi nhiều món.
Tiêu Dã:
“Để uống miếng nước .”
Lúc , Ôn Xu mới tỉnh, còn bẹp giường dậy:
“Nóng c.h.ế.t mất…”
Bùi Dữ dậy từ lâu:
“Thấy em sắp tỉnh nên thêm đá lạnh nữa.”
Ôn Xu cầm điện thoại lướt, thấy ảnh mấy con gà mà Tiêu Dã gửi lên nhóm:
“Mấy con gà rừng to ghê, đều là gà mái hả?”
Bùi Dữ qua bế cô dậy:
“Chỉ một con là gà mái thôi… Dậy , em còn chọn váy mà?”
Ôn Xu uể oải:
“Nóng quá, em hứng chọn.”
Lúc đường thì Ôn Xu hầu như trong xe điều hòa mát lạnh, giờ ở đây điều hòa, chỉ thể dùng đá lạnh hạ nhiệt. Tạm thời cô vẫn quen.
Bùi Dữ lấy khăn ướt từ gian đưa cho cô lau mặt:
“Rửa mặt xong uống nước lạnh nhé, em uống gì cũng .”
Mấy ngày khi đến thành phố Kim Bảo, Cố Cẩn Hành chuẩn sẵn mấy loại nước uống như chanh mật ong, sữa trân châu, sữa cao lương… đủ cho Ôn Xu uống cả nửa tháng.