Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 193: Hành Động Trong Đêm

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:44:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phòng ngủ của đều dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn một chiếc giường và một cái tủ đầu giường, ngoài còn gì khác.

Bùi Dữ bổ sung thêm giá phơi đồ, tủ quần áo, ghế sofa, bàn, gương ... Mấy đồ dùng sinh hoạt khác như đồ vệ sinh, quần áo, đồ ăn vặt, đồ của Miêu Miêu cũng xếp gọn một góc.

Ôn Xu hỏi, “Còn đồ của Tiểu Bình Quả ạ?”

Bùi Dữ đáp, “Hai cái rương là đồ của Tiểu Bình Quả đấy.”

Anh nắm tay cô, “Đi nào, xuống ăn tối thôi.”

Khi họ xuống đến tầng một, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành bắt đầu ăn .

Ôn Xu lúc thật sự đói, bụng cô réo lên ngừng, mà còn kêu khá to.

Cố Cẩn Hành thấy tiếng động, thì thấy Ôn Xu yên tại chỗ ôm bụng, mặt đỏ ửng.

Tiêu Dã : “Ôi, Xu Xu, bụng em réo mà rõ luôn , mau ăn cơm , mở nắp nồi cho!”

Ôn Xu tròn mặt, liếc một cái như : Nghe thì thôi, gì…

Hôm nay tinh thần khá thoải mái, vì cuối cùng cũng một chỗ ở lâu dài, yên tĩnh và định. Không còn lo chuyển nhà liên tục, áp lực cũng nhẹ nhiều.

Ăn tối xong, ai nấy đều về phòng dọn dẹp đồ đạc và tắm.

Vì mới chuyển đến nên còn nhiều thứ cần sắp xếp.

Ôn Xu phòng là tắm ngay. Còn Bùi Dữ thì phòng chứa đồ, bắt đầu phân loại và treo quần áo của cả hai .

Quần áo của chẳng bao nhiêu, chỉ vài bộ mặc mặc , treo lên cũng chỉ chiếm một góc nhỏ trong tủ. Ngược , đồ của Ôn Xu thì nhiều vô kể như váy, áo, quần... đến nỗi đủ chỗ treo, kể đến giày dép và phụ kiện.

Bùi Dữ mải mê sắp xếp mà để ý thời gian, hơn nửa tiếng trôi qua. Lúc , Ôn Xu tắm xong bước , dép bông hình gấu, làn da trắng mịn còn ửng nước.

Không thấy Bùi Dữ trong phòng, cô thấy tiếng động từ phòng để đồ nên qua xem.

Ôn Xu gọi, “Bùi Dữ, em tắm xong … Anh đang giúp em treo váy ?”

Bùi Dữ đáp, “Ừ, ngoài mấy bộ em thích nhất , còn là đồ mới mặc. Mai em thể đây tha hồ chọn đồ mặc mỗi ngày.”

“Woa…”

Căn phòng để đồ rộng thế , mỗi sáng chọn quần áo, chỉ nghĩ thôi thấy vui .

Thấy đổ đầy mồ hôi, Ôn Xu nhịn : “Thôi đừng sắp nữa, nóng quá, tắm , để em tiếp cho.”

Hơn nửa tiếng , Bùi Dữ mới chỉ kịp treo xong đống quần áo, giày dép và phụ kiện vẫn đụng tới.

Anh đáp, “Không , quần áo cần suy nghĩ cách phối hợp, nhưng giày và trang sức thì cần. Em về phòng chơi điện thoại, mệt thì ngủ , cần đợi .”

Phòng chứa đồ điều hòa, chỉ cái quạt, gió thổi nóng.

Ôn Xu tắm xong mà còn toát mồ hôi, nên về phòng chơi điện thoại.

Ngọn nến đặt trong đèn chụp, quạt thổi tới, ánh sáng lờ mờ càng khiến khí thêm u ám.

Cô chơi điện thoại một lúc thì mệt quá ngủ .

Đêm dần buông, trăng leo lên giữa trời. Trấn nhỏ chìm trong yên tĩnh, chỉ tiếng gào rít của zombie vang lên từ đằng xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-193-hanh-dong-trong-dem.html.]

Trong đêm khuya yên lặng, Tiêu Dã một bộ đồ đen bó sát, đeo khẩu trang và mũ đen, như một que diêm di động. Thậm chí cả giày cũng tất đen phủ ngoài, tổng thể quá hảo để ẩn trong bóng tối.

Cố Cẩn Hành và Bùi Dữ trong phòng khách chờ xuống.

Đợi mãi thấy động tĩnh gì.

Phòng khách chếch cầu thang, ánh sáng duy nhất là ánh trăng từ cửa sổ rọi .

Cố Cẩn Hành xem điện thoại liên tục: “Tên lâu thế xuống?”

Vừa cúi đầu thì Bùi Dữ thấy Tiêu Dã bước từ bóng tối với bộ đồ đen, ban đầu còn tưởng lạ, suýt nữa hành động theo phản xạ. May mà kịp nhận ánh mắt quen thuộc.

Bùi Dữ nhịn thêm vài , ngờ cảnh phim kiểu "trốn ngay mặt cũng phát hiện" thể thành sự thật.

Cố Cẩn Hành gì, định nhắn tin thì vỗ vai.

Bùi Dữ bên cạnh, thể là .

Cố Cẩn Hành tắt điện thoại, ngẩng đầu định hỏi thì thấy... một hàm răng trắng lấp ló trong bóng tối, lập tức giật .

Tiêu Dã “hắc hắc” hai tiếng: “Là đây, thấy ? Có ẩn cực đỉnh !”

Cố Cẩn Hành: “……”

Anh dậy, rằng đập một phát đầu Tiêu Dã: “Nếu hôm nay tìm con gà đó, sẽ bắt nấu canh gà luôn đấy!”

Thằng nhóc đúng là chỉ giỏi dọa !

Bùi Dữ bên cạnh phì : “Thôi nào, cũng muộn , xuất phát thôi.”

Tiêu Dã xoa đầu: “Anh Bùi, chủ giúp với, định biến thành gà trống nấu canh kìa!”

Bùi Dữ buồn : “Không cái nồi nào đủ to để nấu , yên tâm .”

“Phụt.” Cố Cẩn Hành đẩy kính, bình thản : “Không , chỉ là nghĩ tới cảnh đó thấy buồn thật. Đi nhanh , xong còn về ngủ.”

Tiêu Dã: “...Ừ.”

Cậu cửa chính, mà trèo qua cửa sổ bếp, nhảy cái vèo biến mất hút trong bóng đêm.

Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành sofa, tiếp tục chờ kết quả.

Cố Cẩn Hành đồng hồ: “Hay là về ? Lỡ Xu Xu tỉnh dậy thấy , chắc sẽ xuống tìm đấy.”

Bùi Dữ đưa viên kẹo bạc hà: “Tiểu Miêu mà ngủ thì như heo con, khó mà đ.á.n.h thức . Không lo . Tiểu Bình Quả thì khác, phòng khóa cửa sổ kỹ ?”

Cố Cẩn Hành: “Khóa , nhưng cũng yên tâm lắm, nhốt nó lồng sắt luôn .”

Cái lồng đó là do Bùi Dữ chuẩn từ trong gian, vốn mua cho Tiểu Miêu, giờ Tiểu Bình Quả đang dùng tới.

Bùi Dữ gật đầu, bóc kẹo ăn, vị bạc hà lập tức khiến tỉnh táo hơn.

Lúc , Tiêu Dã đến khu nhà đổ nát bên đường.

Trấn nhỏ , đường xe chạy thì là đường bê tông, còn là đường đất.

Đặc biệt là những chỗ gần ruộng, trời mưa là bùn nhão nhoẹt, dễ để dấu vết.

 

Loading...