Bùi Dữ một cách thoải mái:
“Xe cũng dừng ở đây lâu , tụi ở tạm chỗ luôn .”
Chỗ họ chọn ở tạm xéo đối diện với một căn nhà sống sót đang ở.
Thành phố Kim Bảo vốn nghèo, cái tên thì sang nhưng lạc hậu, phát triển chậm, môi trường sống cũng .
Vì , mấy căn nhà ở thị trấn nhỏ xây sát . Mỗi nhà một sân nhỏ, nhưng diện tích lớn, cách tầm hai mét, quá gần cũng quá xa.
Tiêu Dã :
“Mấy mở cổng sân , lái xe vô dựng trong sân.”
Cố Cẩn Hành đáp:
“Ok.”
Ôn Xu đang sát cửa sổ xe, lúc sắp lái xe vô sân thì vô tình thấy một bé gái nhỏ. Hai chạm mắt , cô bé hoảng hốt lùi nhanh trong nhà.
“Hả?”
Dễ thương quá trời.
Xe dừng , Ôn Xu và Tiêu Dã xuống xe, Cố Cẩn Hành đóng cổng sân .
Cố Cẩn Hành hỏi:
“Bùi Dữ, trong gian của ổ khóa ?”
Bùi Dữ lục tìm một lúc:
“Ổ khóa thì , nhưng mấy loại khóa tủ thì . Dùng tạm cũng .”
Cố Cẩn Hành nhận lấy và xem qua:
“Cái dùng .”
Họ khóa kỹ cổng sân, cùng lên tầng 1 để xem xét.
Vừa cửa là phòng chính, bên trái là phòng khách, bên là phòng ngủ. Đi thêm vài bước sẽ thấy nhà vệ sinh, cầu thang, bếp và phòng ăn. Phòng ăn giữa bếp và phòng ngủ.
Dù nhà rộng nhưng nhiều tầng, bố cục cũng khá hợp lý, gian gọn gàng.
Tầng 2 và tầng 3 đều thiết kế phòng ngủ chính và phụ, mỗi phòng ngủ đều nhà vệ sinh riêng và ban công.
Phòng và phòng tập thể thao ở tầng 2, còn phòng việc ở tầng 3. Phòng ngủ chính tầng 3 còn thêm phòng đồ.
Mọi một vòng khắp nhà, ai cũng thấy chấp nhận cách bố trí .
Phòng tầng 3 phòng đồ, đương nhiên Ôn Xu và Bùi Dữ ở đó.
Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành thì ở tầng 2.
Phân phòng xong, cả nhóm bắt tay dọn dẹp tổng thể. Ai cũng mang găng tay , sẵn sàng bắt đầu.
Bùi Dữ :
“Sân trong cỏ giả, khỏi nhổ. Xu Xu với rửa sạch nó là .”
Cố Cẩn Hành:
“Vậy với Tiêu Dã dọn tầng một . Xu Xu, em ướt sàn giúp nhé.”
Ôn Xu:
“Ok.”
Việc nặng thì để Ôn Xu . Xịt nước dọn sàn thì vui quá mệt, cô như chơi đùa mà cũng ướt hết cả sàn tầng một. Sau đó sân phụ Bùi Dữ rửa cỏ giả. Cô lo phần xịt nước, còn Bùi Dữ cầm chổi quét dọn .
Khi họ đang dọn dẹp, căn nhà xéo đối diện đóng hết cửa sổ , tụ tập trong phòng, thảo luận về “hàng xóm mới” với tâm trạng lo lắng.
Nhà đó tổng cộng năm : ba nam hai nữ.
Một trong hai cô gái trông vẻ khỏe, sắc mặt nhợt nhạt, giọng yếu ớt.
Hà Nguyệt ho nhẹ hai tiếng:
“Họ giống mấy sống sót bình thường. Có nên chuyển ?”
Hạ Duệ khoác vai cô, vỗ nhẹ:
“Đừng lo. Bọn họ cũng chọc gì . Nước sông phạm nước giếng. Nếu họ đụng đến thì đừng trách phản ứng mạnh tay.”
Hai là một cặp đôi. Hà Nguyệt sức khỏe yếu, trông mảnh khảnh. Còn Hạ Duệ thì cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí còn đô hơn cả Tiêu Dã. Dị năng cũng mạnh.
Trong lúc hai chuyện, một bé gái yên ghế sofa. Đợi họ xong mới lên tiếng chậm rãi:
Trần Mộng Mộng:
“Chị Nguyệt ơi, em thấy một chị xinh, đôi mắt long lanh như mèo luôn á.”
Hai trai nãy giờ im lặng giờ mặt đều đổi sắc thái.
Trần Cạnh Ngôn:
“Em thấy ? Anh mà, tò mò lạ.”
Trần Cạnh Chi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-191-doi-dien-la-nguoi-song-sot.html.]
“Tiểu Mộng, đừng mấy chuyện nguy hiểm kiểu đó nữa.”
Hai là em sinh đôi, cao gần bằng . Cạnh Chi là , trầm tính. Cạnh Ngôn là em, hoạt bát và nhiều hơn.
Trần Mộng Mộng là em út, năm nay mới mười tuổi.
Tuy nhỏ tuổi nhưng trầm tĩnh và hiểu chuyện.
“Lúc em đóng cửa tình cờ thấy thôi, em gì nguy hiểm .”
Chẳng qua là chị xinh quá nên cô bé lén thêm chút, phát hiện.
Hạ Duệ :
“Không . Có khi họ cũng chỉ tìm chỗ định giống tụi . Cứ quan sát vài hôm tính.”
Hà Nguyệt gật đầu, nén lo lắng trong lòng:
“Chỉ mong là . Bây giờ ngày càng khó khăn, ai cũng mong sống yên .”
Thật nhóm của họ cũng khá mạnh, dễ bắt nạt. nhóm Bùi Dữ thì rõ ràng cảm thấy gì đó nguy hiểm và dã tính – dễ đụng tới.
Bên , nhóm Bùi Dữ mất ba tiếng để dọn sạch từ trong ngoài căn nhà.
Gần như bộ nội thất trong nhà đều Bùi Dữ mới. Những món linh tinh cần thiết thì gom , đóng gói kỹ, cho gian mang .
Cuối cùng, cũng dọn dẹp xong căn nhà.
Ngoại trừ Ôn Xu thì ai cũng lấm lem bẩn thỉu, chẳng ai dám lên sofa. Họ đốt nến, để lên bàn xếp bằng sàn nghỉ ngơi.
Ôn Xu đưa nước khoáng bàn cho họ:
“Muốn uống nước ?”
Cố Cẩn Hành:
“Cảm ơn Xu Xu.”
Tiêu Dã:
“Cảm ơn nha!”
Ôn Xu nhẹ xuống cạnh Bùi Dữ, lấy khăn lau mồ hôi cho :
“Nhà đối diện một bé gái trông đáng yêu, hình như còn nhỏ lắm, chắc tầm 7-8 tuổi.”
Bùi Dữ ngạc nhiên:
“Em thấy khi nào?”
Ôn Xu mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm :
“Lúc mới vô sân á. Em định kể liền mà tham quan nhà xong quên mất tiêu.”
Cố Cẩn Hành :
“Không , chuyện gì nghiêm trọng.”
Tiêu Dã tò mò:
“Có con nít nữa hả? Vậy chắc nhóm đó chút thực lực. Chứ mang con nít theo mà vô căn cứ thì đơn giản.”
Bùi Dữ hỏi:
“Cô bé đó mặc đồ ? Nhìn khỏe mạnh ?”
Ôn Xu nghĩ :
“Em chỉ thấy nửa . Quần áo sạch sẽ… Mặt tròn, trông mềm mềm dễ thương, chắc là khỏe.”
Cố Cẩn Hành suy nghĩ:
“Có vẻ như nhóm hàng xóm quá cực đoan. Ít nhất chắc còn chuyện .”
Bùi Dữ gật đầu:
“Cũng chắc. Cứ quan sát vài hôm . Tầng 4 ban công rộng, dùng để trồng rau luôn, an hơn trồng ngoài ruộng.”
Không ngờ ở đây .
Như , trồng rau sân thượng tầng 4 là hợp lý nhất. Chứ trồng ngoài đồng thì kiểm soát suốt ngày.
Ôn Xu đưa chai nước tới miệng :
“Anh uống nước nè.”
Bùi Dữ nhận lấy, uống sạch hơn nửa chai:
“Cảm ơn bảo bối. Em đói ? Muốn ăn gì ?”
Lúc họ tới đây, trời vẫn còn sáng.
Giờ thì trời tối hẳn .
Những căn nhà xung quanh đều chìm trong bóng tối. Nhà đối diện cũng ngoại lệ.
Chỉ căn nhà của họ sáng lên, trông khác biệt hẳn.