Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 189: Tiểu Miêu Đáng Thương

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:44:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Cẩn Hành đẩy gọng kính lên:

“Nhìn gì? Tự hỏi .”

Tiêu Dã :

“Cậu lanh lợi hơn mà! sợ hỏi sai… Cậu đầu óc nhanh nhạy, hỏi . Với với Bùi Dữ hơn mà!”

Cậu thật sự mắng.

Cố Cẩn Hành cạn lời, nhưng vẫn lấy điện thoại , định nhắn hỏi Bùi Dữ một chút.

Chuyện Bùi Dữ ăn cũng chẳng , dù cũng thể để đói. Xu Xu thì khác, bình thường thèm ăn, ăn gì chắc chắn .

Thực tế là —

Ôn Xu ngủ một mạch tới hơn bốn giờ chiều, còn tới lúc bọn họ nấu cơm tối thì tỉnh. mở mắt thì bắt đầu cáu, đến giờ Bùi Dữ vẫn dỗ nguôi giận.

Trong phòng, mắt Ôn Xu vẫn còn đỏ hoe. Vừa thấy Bùi Dữ, đầu óc còn tỉnh hẳn cầm gối ném thẳng mặt .

Ôn Xu bực bội:

“Đồ ch.ó con!”

Tức đến nỗi phát điên!

Nghĩ đến tối qua giống như con cá đặt lên thớt, im nhúc nhích , Ôn Xu càng tức. Chân thì đau, chút sức nào, rát rát, nhức nhức. Chắc chắn là trầy !

Bùi Dữ nhận đỡ cái gối, đưa cho cô:

“Anh xin , bôi t.h.u.ố.c cho em hai , vẫn còn đau ?”

Ôn Xu chộp luôn cái gối còn ném tiếp mặt , nước mắt sắp rơi:

“Anh lừa em! Anh đúng là đồ ch.ó con! Chó con hư!”

Mèo con với ch.ó con là đội trời chung!

Trong tình cảnh , Bùi Dữ dám gì nữa, giọng hạ xuống mềm mại:

“Anh lừa em …”

Ôn Xu xong càng tức, mặt đỏ bừng lên:

“Anh… Anh… Dù cũng giống những gì !”

Cô trừng mắt , rõ ràng là quan tâm nữa. Không dám to, sợ ngoài thấy. Nghĩ mà thấy đáng thương vô cùng.

Bùi Dữ ôm cô lòng dỗ dành, nhưng mà Ôn Xu thấy là nổi cáu, chẳng gần chút nào.

Cô đập đập giường:

“Không chạm em! Tránh xa !”

Bùi Dữ ngoan ngoãn yên tại chỗ:

“Được … Em ngủ lâu , ăn gì ? Bên ngoài Cẩn Hành với Tiêu Dã đang nấu cơm đấy.”

Ôn Xu nào dám gặp ai?

Chân thì nổi, đau rát, mà dấu vết xanh xanh tím tím, y như đ.á.n.h .

Cô im lặng rơi nước mắt, uất ức :

“Dù thì cũng ăn h.i.ế.p em. Anh bắt nạt mèo nhỏ!”

Cô cuộn tròn trong chăn, nhỏ bé tội nghiệp, nước mắt cứ lặng lẽ rơi, khiến Bùi Dữ mà đau lòng. mấy lời , chẳng dám nhận .

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ lưng dỗ dành:

“Tối qua em thật sự thoải mái lắm đúng ?”

Ôn Xu đang giận, nhưng thì tự dưng chột , cảm giác giận dữ bỗng chốc thiếu lý lẽ.

Cô lí nhí:

“Không cần lo!”

Câu hỏi , cô cũng chẳng trả lời cho .

Đáng ghét, đồ ch.ó con hư!

Bùi Dữ cúi xuống hôn trán cô:

“Là của , kiểm soát … Anh xin bảo bối. mà, em nghĩ xem, nhịn bao lâu ? Khó khăn lắm em mới đồng ý giúp , em nghĩ kích động ?”

Nói thì , chứ Ôn Xu vẫn giận tiếp.

Cô uất ức:

cứ như biến thành khác , đáng sợ thật…”

Hung dữ quá, bây giờ cô vẫn còn sợ .

Ôn Xu kéo cổ áo lên, che những dấu đỏ loạn xạ , bực bội :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-189-tieu-mieu-dang-thuong.html.]

“Thế ngoài gặp ai ?”

Nếu thấy thì hổ c.h.ế.t .

Bùi Dữ :

“Vậy thì ngoài nữa, với bọn họ là em sốt.”

Tối qua Tiểu Miêu thật sự đáng thương, dám to. Đôi mắt xinh lúc nào cũng ướt nhòe, gì cũng hôn nghẹn , đến lúc chịu thì cũng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Sáng tỉnh dậy mắt sưng húp, bôi t.h.u.ố.c hai , giờ mới đỡ hơn tí.

Còn mấy dấu vết Ôn Xu, thật sự quá.

Bùi Dữ lấy khăn lau mặt giúp cô, nhẹ nhàng lau nước mắt:

“Không ai thấy , em mất mặt gì hết.”

Ôn Xu hít hít mũi:

“Vậy đừng như nữa.”

Bùi Dữ:

“…Ừ.”

Chuyện để tính, giờ cứ đồng ý , thì chẳng dỗ tới bao giờ.

Nói thật, mới uống miếng canh cấm ăn tiếp, đúng là tra tấn mà.

Lần … đổi cách khác .

Với cái tính tò mò của Tiểu Miêu, chắc sẽ gật đầu thôi.

Bùi Dữ dỗ cô nửa tiếng, cho cô ăn kẹo sữa, uống sữa, còn nhét cho cô hai viên chocolate.

Vị ngọt dịu nhẹ như giúp chữa lành tâm trạng Ôn Xu, từ từ cô cũng còn giận nữa.

Hết giận , cảm giác ngại ngùng kéo đến.

Ôn Xu rúc trong lòng Bùi Dữ, bối rối:

“Rạng sáng mai , nhưng mà chân em vẫn đỡ… Giờ ?”

Bùi Dữ xoa nhẹ tay chân cô kiểm tra:

“Anh xem , chỉ trầy nhẹ, chảy máu. Lát nữa bôi t.h.u.ố.c cho em, tối ngủ bôi thêm nữa là đỡ nhiều . Nếu vẫn đau, bế em , cần em tự cả.”

Ôn Xu lí nhí:

“Thế… bọn họ phát hiện ?”

Nếu phát hiện thì đúng là khó xử c.h.ế.t mất!

Bùi Dữ :

“Bình thường ôm em còn ít ? Với giờ em đang ‘sốt’ đấy, nếu bế em mà bắt em tự mới kỳ quặc.”

Nghe cũng lý…

Bùi Dữ:

“Em ăn chút , để bôi t.h.u.ố.c nhé?”

Ôn Xu phản xạ:

“Không cần!”

Mặt cô đỏ lên:

“Để em tự bôi!”

Bùi Dữ :

nhiều chỗ em với tới mà… Anh chỉ bôi t.h.u.ố.c thôi, gì khác.”

Ôn Xu hừ nhẹ một tiếng, lúng túng trườn xuống khỏi đùi :

“Em lát nữa tự bôi.”

Tối qua là trời tối thấy gì, bôi t.h.u.ố.c thì bôi… bây giờ trời nắng chang chang, cô thật sự thấy ngượng.

Tất cả là tại Bùi Dữ!

Càng nghĩ càng tức, cô bò lên giường, ôm điện thoại chơi game cho quên chuyện.

Mặt cô ửng đỏ, phồng má, buồn đáng yêu.

Bùi Dữ thấy cô vẫn còn giận, cũng chọc nữa, một bên ăn mì.

Đá khô trong khoang lạnh cũng sắp hết , khi nhờ Tiêu Dã với Cố Cẩn Hành chuẩn thêm.

Ôn Xu đang chơi game tập trung, nhưng tiếng mì gói mở nắp, liền ngoắt đầu về phía Bùi Dữ.

 

Loading...