Ôn Xu chớp chớp mắt, lí nhí :
“Không của em , em cố ý mà.”
Cô chỉ là đổi tư thế một chút thôi. Khi biến thành mèo thì một tư thế giữ bao lâu cũng , nhưng thì lâu quá sẽ mỏi mà.
Ôn Xu nghĩ một lúc, :
“Anh đưa em bộ đồ ngủ .”
Cũng tại cái giấc mơ lúc nãy!
Làm cô quên béng mất rằng khi biến thành thì mặc đồ.
Bị cô đá một cái như , Bùi Dữ tỉnh hẳn. Im lặng vài giây :
“Còn bộ hình Melody, với cái bộ ch.ó con vui vẻ nữa.”
Ôn Xu liếc trộm sắc mặt , nhỏ giọng :
“Em bộ hình Melody.”
Bùi Dữ đưa đồ ngủ cho cô, xoay chỗ khác.
Ôn Xu ôm lấy quần áo, mặc len lén liếc Bùi Dữ, gương mặt lộ vẻ áy náy.
Thật sự là cô cố ý mà!
Hy vọng khiến đau thật…
Cô lẩm bẩm hỏi nhỏ:
“Anh đau lắm ?”
Bùi Dữ đáp:
“Không, em mặc đồ xong ?”
Ôn Xu cúi đầu cài nút áo, lí nhí :
“Em đang cài nè. Nếu đau thì nha, đừng cố chịu, lỡ em đá hỏng thì em cũng đền nổi …”
Cô… vốn cái đó để mà bồi thường.
Dù Bùi Dữ bình tĩnh đến , giờ phút cũng nhịn nữa.
“Thật sự !”
Câu như là rít qua kẽ răng .
Ôn Xu càng tò mò hơn, ngập ngừng :
“Vậy… thì … Mà chuyện kỳ kỳ á? Thật sự đau đến chịu nổi chứ?”
Bùi Dữ: “……”
Có lúc thật sự nghi ngờ sức hấp dẫn của .
Bé mèo nhỏ rõ ràng là một tiểu sắc miêu, mà đối với thì chẳng chút rung động nào, chỉ tò mò nọ, chứ ý gì khác.
Ôn Xu nhanh chóng mặc xong đồ ngủ, :
“Em xong , ngủ tiếp nha?”
Gần đây trời nóng, Ôn Xu ngủ trong vòng tay Bùi Dữ. Mà dị năng thì thể lực dồi dào, Bùi Dữ vốn dễ phản ứng, giờ thì khỏi ngủ luôn.
Anh dậy, vò đầu:
“Anh WC, em ngủ nhé.”
Ôn Xu đảo tròn đôi mắt to, lo lắng :
“Anh đá hư thiệt chứ…?”
Bùi Dữ trong lòng lửa giận bốc lên, vốn định tắm nước lạnh cho dịu , ai dè Ôn Xu hỏi câu đó, khiến càng thể bình tĩnh nổi.
Anh ở mép giường, vươn tay kéo Ôn Xu , cầm tay cô đặt lên .
Giọng đầy uất ức:
“Tự em sờ hư .”
A!!!
Mặt Ôn Xu đỏ rực, lập tức rút tay về, hổ lẩm bẩm:
“Anh… lưu manh!”
Cô giấu tay lưng, ngượng ngùng gãi lòng bàn tay.
Cái cảm giác truyền từ tay khắp khiến cô .
Thật là quá sức dọa mà!
Bùi Dữ kéo cô lên đùi , cúi đầu dụi dụi cổ cô, giọng dịu hẳn :
“Xu Xu đá hư , nhưng mà cứ nhịn như vầy nữa là phát điên luôn đó… Em giúp chút .”
Ôn Xu nín thở, âm thầm tìm đường lui:
“Giúp gì mà giúp… Em … Tự nghĩ cách !”
Bùi Dữ tức đến bật .
Bé mèo nhỏ chỉ thích trêu , chọc một cái nhảy vọt trốn, bao giờ chịu trách nhiệm.
Trông chờ cô tự giác? Thôi để tự tìm cách thì còn hơn.
Bùi Dữ dụi dụi má cô, :
“Xu Xu chịu giúp, thì chỉ cách… chịu đựng . Mà chịu đựng chắc phát nổ luôn quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-188-uong-mot-bat-canh-thit.html.]
Không tưởng tượng quá mức, do giọng quá đáng thương, mà Ôn Xu cũng đành lòng bỏ mặc.
Cô đặt tay lên n.g.ự.c , vẫn giữ cách:
“Thật ? Vậy để em xuống .”
Bùi Dữ buông, chỉ ôm cô chặt hơn:
“Em giúp thì thôi, nhưng cũng thèm ôm ngủ nữa ?”
Ôn Xu nhăn mặt:
“Nóng quá …”
Cục đá lạnh trong phòng tan gần hết , quạt thì chỉ thổi nóng, chẳng mát chút nào.
Ôn Xu ôm vài phút mà cả đầy mồ hôi, Bùi Dữ càng khá hơn, chỉ mặc mỗi quần đùi, cả mồ hôi nhễ nhại.
Ôn Xu dùng ngón tay chạm nhẹ , thấy mồ hôi long lanh lấp lánh, thì lẩm bẩm:
“Người mồ hôi, đồ ngủ em cũng ướt hết .”
Bùi Dữ im lặng.
Không chỉ đổ mồ hôi, Ôn Xu cũng thế, chỉ là da cô trắng, dù mồ hôi đầm đìa thì vẫn thơm tho. Ấn nhẹ một cái, làn da mềm nhũn như bánh mochi, ánh mồ hôi lấp lánh đó.
Thấy im re, Ôn Xu ngẩng mặt lên:
“Sao trả lời gì ?”
Bùi Dữ cô một cái:
“Tại bây giờ đang khó chịu.”
Ôn Xu chần chừ:
“ mà em giúp gì …”
Cô cái đó.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đau .
Nghĩ đến chuyện đó, cô chẳng biến thành nữa luôn.
Bùi Dữ dỗ dành:
“Không , em giúp theo cách khác cũng mà.”
Ôn Xu nhịn tò mò:
“Cách gì cơ?”
Bùi Dữ ghé tai cô nhỏ vài câu.
Ôn Xu nửa tin nửa ngờ:
“Thật á? Anh đừng lừa em nha, chỉ là… cọ chân thôi đó!”
Tới nước , Bùi Dữ dù bình tĩnh thì cũng chỉ là một trai hơn hai mươi tuổi từng kinh nghiệm, mà nhịn nổi. Tay đặt lên dây quần của cô.
Giọng khàn khàn:
“Anh là , em thấy từng lừa em mấy chuyện ?”
Ôn Xu động tác của dọa đến luống cuống, vội kéo quần, lắp bắp:
“Vậy… thì nha, nếu dám gì khác… em sẽ bao giờ biến thành nữa!”
Bùi Dữ hôn nhẹ lên môi cô, giọng dịu dàng nhưng vội vã:
“Ừ, hứa. Nếu lừa em thì là ch.ó con.”
Ôn Xu vẫn còn lưỡng lự, giữ chặt lấy dây quần:
“Hay là… thôi, đừng…”
Bùi Dữ khẽ c.ắ.n môi cô, thì thầm như trách móc:
“Em đồng ý , bảo bối, chẳng lẽ giờ lật kèo, giữ lời ? Em tính biến thành mèo ?”
Ôn Xu nghẹn họng, hít sâu một tự trấn an :
“Rồi, , …”
Thấy cô sợ đến , Bùi Dữ liền dịu , nhẹ nhàng ôm cô, từ từ tiến hành từng bước.
Muốn “uống một bát canh thịt” cũng chẳng dễ dàng gì.
Ôn Xu dỗ đến mơ màng, ngoan ngoãn yên hưởng thụ.
Mèo ngốc như miếng bánh, lăn qua lật như chiên bánh rán, kêu đau như mèo con bắt nạt.
---
Chiều hôm
Bên , Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đang nấu cơm trong phòng cạnh bên.
Tiêu Dã thêm củi bếp, thất thần :
“Xu Xu hết sốt nhỉ? Không cần tụi nấu cháo nữa ?”
Cố Cẩn Hành liếc một cái, xoa Tiểu Bình Quả trong lòng :
“Đã Bùi lo , tụi cần can thiệp. Mà đừng quấy rầy, Bùi chắc giờ đang… bốc hỏa lắm đấy.”
Không trách đêm qua Tiểu Bình Quả cứ dán cửa sổ, chằm chằm sang bên mà kêu mãi, thì là Ôn Xu phát sốt, nó lo cho bạn của .
Tiêu Dã lẩm bẩm:
“ chứ, giờ mà chạy qua hỏi là mắng liền. lo cho Xu Xu thật mà… Hay tụi hỏi thử Bùi xem tối cần phần cơm ?”