Lúc đầu, Ôn Xu và Tiểu Bình Quả ngoan ngoãn xem hoạt hình ghế sofa. chỉ vài phút , Tiểu Bình Quả bắt đầu mệt mỏi, nên Ôn Xu cũng theo ổ mèo để nghỉ ngơi.
Chiếc ổ mèo khá đơn giản, chỉ đủ để ngủ, là từ một chiếc hộp lớn sửa .
Bình thường ổ mèo là chỗ ngủ riêng của Tiểu Bình Quả, Ôn Xu dù biến thành mèo cũng hiếm khi ngủ ở đây.
Giờ cạnh Tiểu Bình Quả, cô cảm giác như đang ngủ cùng một bạn .
Bùi Dữ thấy hai bé chạy ổ mèo thì nhíu mày.
Không lẽ buồn ngủ thật ?
Anh nghĩ một chút quyết định đợi thêm lát nữa xem tình hình thế nào, nếu ngủ thật thì tiện thể ôm Tiểu Miêu về phòng.
Vài phút , trong ổ mèo im lặng động tĩnh gì.
Bùi Dữ bước nhẹ nhàng, cúi xuống thì thấy Tiểu Bình Quả đang mở to đôi mắt xanh lam .
Anh lập tức dời ánh mắt, phát hiện Tiểu Miêu sâu bên trong ngủ say, trông yên bình.
Bùi Dữ đưa tay ôm Tiểu Miêu , Tiểu Bình Quả ngăn cản, chỉ vẫy đuôi nhẹ vài cái. Khi Ôn Xu ôm , Tiểu Bình Quả liền chiếm trọn ổ mèo, nhắm mắt nghỉ ngơi.
là ngủ thật .
Bùi Dữ nhéo nhẹ cái móng mềm mềm của bé mèo, trông cứ như một bông hoa nhỏ, cực kỳ dễ thương.
Nhìn kiểu chắc là Tiểu Bình Quả dụ ngủ .
Anh khẽ, lắc đầu ôm Tiểu Miêu định về phòng.
Rõ ràng là sẽ chơi cùng Tiểu Bình Quả, mà giống như cô bé đang chơi cùng tụi nhỏ thì đúng hơn.
Cố Cẩn Hành hạ giọng:
“Xu Xu ngủ hả?”
Bùi Dữ gật đầu:
“Ừ, ôm cô về phòng ngủ, mấy cũng nghỉ ngơi sớm .”
Cố Cẩn Hành :
“Được .”
Trong lúc ngủ, Ôn Xu ảnh hưởng gì, ngủ sâu.
Bùi Dữ nhẹ nhàng đặt cô lên giường cho thoải mái định tắm.
Anh cởi áo thì điện thoại rung lên.
Bùi Dữ cúi , cầm lên xem:
Cố Dư: [Chào buổi tối, Bùi Dữ. rời khỏi căn cứ Ăn No, nhưng vẫn còn vài việc cần xử lý. Khá rắc rối, thể mà về .
Chỉ nhắn cho . Nếu xử lý xong thỏa, sẽ liên lạc .]
Thời đại , ai cũng ít nhiều vài kẻ thù. Trong thời gian ở căn cứ Ăn No, Cố Dư giúp nó phát triển nhanh, cũng vì thế mà đắc tội ít .
Giờ tin cô rời khỏi căn cứ lộ ngoài, nhưng bên trong im lặng phản hồi. Trần Thanh và Chu Hạo thì cứ nửa nửa giấu, cách nào xử lý, nên Cố Dư buộc tự giải quyết.
Các căn cứ từng xích mích với cô đều đang theo dõi sát , trong cảnh như , cô thể tới tìm Ôn Xu, sợ mang nguy hiểm đến cho Bùi Dữ và .
Bùi Dữ thật tin tưởng cô.
Bùi Dữ: [Biết . Nhớ giữ an .]
Bùi Dữ: [Tạm thời hạn chế liên lạc với Xu Xu. Nếu lỡ cô về , ít cũng đỡ khiến em buồn.]
Nói trắng là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-187-mot-giac-mo-dep.html.]
Cố Dư: [ hiểu . Khuya , nghỉ ngơi .]
Cô sợ Ôn Xu còn thức, nếu tin sẽ buồn, nên nhắn xong cũng gì thêm.
Bùi Dữ nhắn nữa, cất điện thoại nhà tắm.
Hôm nay Ôn Xu ngủ sớm, vội. Tắm nước lạnh xong, còn tiện giặt đống đồ giặt mấy hôm , mới phòng.
Ôn Xu vẫn đang ở hình dạng mèo, bốn chân duỗi , y như một con rùa con, cái đuôi lông xù dài và mềm mại, trông như sắp to bằng luôn .
Bùi Dữ nhẹ nhàng leo lên giường, kéo Ôn Xu gần , đắp chăn mỏng qua bụng cô nhắm mắt ngủ.
Không hôn chúc ngủ ngon khi ngủ chút thiếu thiếu cảm giác.
Ban đêm, trong nhà lạnh hơn ban ngày, nhưng theo thời gian, tảng băng trong phòng từ từ tan, nước chảy hộp đựng, nhiệt độ cũng dần ấm hơn.
Khoảng hơn 5 giờ sáng, Bùi Dữ bỗng thấy nặng trĩu, còn tỉnh hẳn ai đó ôm c.h.ặ.t t.a.y chân, cảm giác nghẹt thở vì nhiệt.
Anh lờ mờ mở mắt, thấy đầu Ôn Xu đang tựa n.g.ự.c , liền đưa tay vuốt nhẹ tóc cô kéo chăn đắp cho cô.
“Bùi Dữ…”
Giọng Ôn Xu chút sợ hãi, mơ hồ, phân biệt nổi đây là mơ thật.
Cô mơ một giấc mơ lạ. Trong mơ, cô chơi cùng Tiểu Bình Quả lâu, mãi mà Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành đến. Cô thấy tủi , liền hỏi Tiểu Bình Quả tại chủ nhân bỏ rơi .
Tiểu Bình Quả ở bên chủ nhân thì biến thành . Còn hỏi ngược cô biến thành . Ôn Xu kinh ngạc bảo là mèo từ đầu, biến .
Ai ngờ Tiểu Bình Quả cô một cái ngay mặt cô biến thành luôn!
Đôi mắt xanh lam long lanh như biển, mái tóc dài màu bạc lấp lánh như ánh trăng khiến Ôn Xu ấn tượng cực mạnh. Còn kịp gì thì Tiểu Bình Quả trách cô là đồ dối, đẩy cô một cái. Ngay đó, cô cũng biến thành , giật tỉnh dậy.
Giờ tim vẫn còn đập thình thịch.
Bùi Dữ tiếng cô, lập tức mở mắt, ôm lấy vai cô, vỗ nhẹ trấn an:
“Xu Xu gặp ác mộng hả?”
Làn da mịn màng của cô khiến mất tập trung, kéo chăn lên che kín cô.
Ôn Xu ôm cổ , lí nhí :
“Em mơ thấy Tiểu Bình Quả biến thành … Xinh lắm luôn . Đôi mắt giống như đại dương, suýt nữa hút em luôn … Tóc thì màu bạc như ánh trăng, kiểu bạc bình thường , đặc biệt.”
Bùi Dữ sững , vuốt tóc cô, giọng nhẹ nhàng:
“Biết Tiểu Bình Quả thật sự biến thành cũng nên… Lúc đó thể chơi cùng em thoải mái, Cố Cẩn Hành chắc cũng sẽ vui lắm.”
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
“Đó là một giấc mơ và đặc biệt.”
Dù là với Ôn Xu với Cố Cẩn Hành, giấc mơ đó đều thật ý nghĩa.
Cố Cẩn Hành tuy từng những điều , nhưng sống cạnh mỗi ngày, Bùi Dữ hiểu rõ nghĩ gì.
Ôn Xu còn buồn ngủ, xong thấy vui lắm, hào hứng :
“Nếu Tiểu Bình Quả biến thành thật thì quá, lúc đó em sẽ chị cả của em luôn!”
Bùi Dữ bật , hôn nhẹ lên má cô:
“Mai kể chuyện cho Cẩn Hành nha. Còn giờ thì ngủ tiếp ?”
Dù còn buồn ngủ, Ôn Xu vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ, em quậy .”
Cô dứt lời thì đầu gối vô tình va trúng thứ gì đó, khiến Bùi Dữ bật tiếng rên khe khẽ.