Trong túi mèo, Tiểu Bình Quả la hét the thé ngừng, còn sức cào móng, âm thanh vang vọng khắp nơi.
Tiếng kêu của nó khiến đám chuột già cảnh giác, “chít chít” mấy tiếng lùi một chút.
Ôn Xu : “Tiểu Bình Quả hung dữ ghê, đang c.h.ử.i tụi nó đấy.”
Cố Cẩn Hành kiểm tra dây kéo túi mèo, cau mày: “Không , bẩn quá.”
Lũ chuột là mùi rác rưởi, còn đầy vi khuẩn. Cố Cẩn Hành vốn là sạch sẽ, để Tiểu Bình Quả tiếp xúc với chúng.
Điều quan trọng hơn là lũ chuột đông quá, Tiểu Bình Quả dù giỏi đến cũng khó đấu , lỡ thương thì .
Lũ chuột còn thông minh, hiểu tiếng , sức phá hoại cực lớn, xử lý dễ chút nào.
Cố Cẩn Hành lưỡng lự: “Chúng g.i.ế.c hết tụi nó luôn là cho tụi nó ít đồ ăn đuổi ?”
Bùi Dữ chọn một con trông vẻ là thủ lĩnh chuột, :
“Cho tụi bây đồ ăn, cút . Nếu đồng ý thì lùi về .”
Nói thật, mà thương lượng với chuột, kiểu gì cũng thấy kỳ cục. Nếu ngoài thấy chắc tưởng điên.
mà lũ chuột thật sự hiểu, và thật sự lùi .
Tiêu Dã sốc: “Trời ơi, tụi nó hiểu tiếng thiệt hả?”
Thật đáng sợ.
Dù giờ vẫn truyền thuyết về chuột hiểu tiếng , nhưng đây là đầu tiên tận mắt chứng kiến!
Bùi Dữ sững , lấy từ gian hai bịch xúc xích ném cho tụi chuột.
Lũ chuột lập tức nhào đến tha xúc xích , chỉ còn con thủ lĩnh vẫn tại chỗ, chịu rời.
Bùi Dữ nhướng mày: “Chê ít ?”
Anh , một tia sét nhỏ lóe lên trong lòng bàn tay – tuy nhỏ nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó mạnh, là dễ đụng .
Thế là lũ chuột đầu bỏ chạy sạch.
“Meooo——!”
Tiểu Bình Quả gào to hơn, giọng the thé còn sốt ruột hơn nữa. Đám chuột thấy, chạy càng nhanh. Chưa tới vài giây , cả bầy biến mất tăm.
Ai nấy đều im như tượng, hồn nổi vì sốc.
Xử lý xong chuyện, cả nhóm lên tầng hai, phòng ăn uống.
Trà sữa trong nồi nguội ngắt từ lâu. Cố Cẩn Hành đồ, rửa tay sạch sẽ, bỏ thêm cả chục viên đá rót sữa cho .
Đến khi xuống sofa, nhấp vài ngụm, Tiêu Dã mới lấy tinh thần:
“Trời ơi, chuyện quá đỉnh! Chuột mà cũng hiểu tiếng hả!”
Anh tiếc rẻ: “Tiếc là lúc đó quên phim .”
Ôn Xu nhanh tay giơ tay lên: “Em ! Gửi lên nhóm liền!”
Tiêu Dã giơ ngón cái với cô nàng: “Vẫn là Xu Xu phản ứng nhanh nhất!”
Chuyện chuột tiến hóa cũng là lời nhắc nhở cho cả nhóm, động vật khi tiến hóa thì trí tuệ cũng tăng theo, chỉ là mức độ giống .
Nếu bọn chuột đó thực sự lao đ.á.n.h thì cũng phiền thật đấy, cẩn thận là c.ắ.n liền.
Tất nhiên, với trình độ của bọn họ bây giờ thì chuyện né tránh đối phó cũng khó lắm. Ngay cả Cố Cẩn Hành cũng thể ứng phó .
Dị năng giả khi lên cấp thì thể lực và phản ứng cũng cải thiện theo.
Cố Cẩn Hành vẫn lo: “ thấy tụi chuột dễ đuổi như .”
Nói thật, chuyện cảm thấy thế giới đổi quá nhanh, đến mức chân thật nữa.
Nghĩ đến đám chuột khôn như , nhịn liếc Tiểu Bình Quả — bé mèo đang cố chui khỏi túi.
Nó… cũng sẽ thông minh ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-185-meo-biet-het.html.]
Làm thế nào để giúp Tiểu Bình Quả tiếp tục tiến hóa đây?
Tiểu Bình Quả thì hiểu mớ suy nghĩ phức tạp của chủ nhân, nó chỉ lao chiến đấu mà thôi.
Bùi Dữ hờ hững : “Vậy thì g.i.ế.c hết.”
Đám chuột tiến hóa to hơn mấy con gián nhiều. Mà càng to thì càng dễ đ.á.n.h trúng.
Thật lúc nãy định xử lý luôn , nhưng thấy Ôn Xu đang phim, thêm tụi chuột quá thông minh, nên mới nương tay.
Trong lúc tám chuyện, Tiểu Bình Quả vẫn cứ gào và giãy đòi ngoài.
Cố Cẩn Hành bó tay, đành mở khóa túi.
Vừa mở , nó vèo một phát định lao cửa.
Cố Cẩn Hành nhanh tay bắt , đặt nó lên đùi:
“Em thật sự định đ.á.n.h lũ chuột hả? Đừng , bẩn lắm.”
Ôn Xu cũng đầu thấy Tiểu Bình Quả kích động đến , cầm ly sữa qua.
Cô xoa nhẹ móng vuốt lông xù của nó, dịu dàng :
“Chuột dơ lắm, Tiểu Bình Quả đừng đ.á.n.h với tụi nó nha.”
Tiểu Bình Quả “meooo” một tiếng, như đồng ý.
Ôn Xu nghĩ ngợi: “Hay là Tiểu Bình Quả chán quá ? Để tui biến thành mèo chơi với em nha?”
Cố Cẩn Hành : “Không , nó vốn thích đ.á.n.h . Trước cứ con mèo ch.ó nào bén mảng gần, là nó giơ vuốt quất liền. Đánh hung luôn. Chỉ mặt Xu Xu thì nó mới ngoan như thôi.”
Tiểu Bình Quả đúng là mèo ngoan của lòng !
Ôn Xu tít mắt: “Em mà, em với Tiểu Bình Quả là cặp đôi trời sinh luôn!”
Sau một lúc, Tiểu Bình Quả bình tĩnh . Cố Cẩn Hành thả nó , nó cũng chạy nữa, mà gọn trong lòng , l.i.ế.m lông chỉnh chu bản .
Phải là, mèo với an ủi đúng là hiệu quả hơn hẳn lời của .
Dù dùng tiếng mèo, Ôn Xu vẫn khiến Tiểu Bình Quả hiểu phần nào vì họ là đồng loại.
Ôn Xu vẫn nhớ chuyện biến thành mèo chơi với Tiểu Bình Quả, uống xong ly sữa liền kéo Bùi Dữ nhà tắm.
Cô ôm tay , nũng:
“Em biến thành mèo, giúp em cất quần áo nha?”
Thật cần , Bùi Dữ vẫn sẽ giúp thôi.
ý chính là nửa câu , cô nhóc đang thử thái độ của .
Bùi Dữ bật , xoa đầu cô:
“Dù là mèo , đều thích hết. Xu Xu biến thì cứ biến.”
Ôn Xu lườm : “Xạo ghê, còn thích em ở dạng hơn, em suốt ngày mèo.”
Bùi Dữ bế cô lên, hôn một cái:
“Vì khi em là , mới thể mật hơn với Xu Xu. Theo đủ nghĩa luôn.”
Tuy là lúc Ôn Xu mèo, thể tiếng lòng cô, nhưng giao tiếp trực tiếp mặt đối mặt thì vẫn ý nghĩa hơn nhiều.
Ôn Xu suy nghĩ : “Được , khỏi nữa. Em biến đây.”
Ngay đó, Ôn Xu trong lòng Bùi Dữ biến thành một chú mèo tam thể nhỏ nhắn đáng yêu. Cái đầu xù lông ló từ đống quần áo, mắt vàng hổ phách sáng long lanh, thấy là một em mèo ngoan.
Bùi Dữ kìm lòng , ôm chú mèo hôn một cái.
Ôn Xu giãy giụa, “Meo meo!”
Mèo hết!
Ngoài cửa nhà tắm, Tiểu Bình Quả lập tức phát hiện Ôn Xu biến thành mèo, vèo một phát chạy từ lòng Cố Cẩn Hành tới, giơ vuốt gõ cửa liên tục.