Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 184: Đàm Phán Với Lũ Chuột?

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:44:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái sự hiếu thắng c.h.ế.t tiệt đúng là thể bỏ .

Tiêu Dã là kiểu thể yên lâu, mới một phút, hấp thụ xong mấy viên tinh hạch chạy cửa sổ tiếp tục luyện dị năng.

Thấy Tiêu Dã siêng năng như , Cố Cẩn Hành cũng bỏ phía , kéo theo một rương tinh hạch đó luyện cùng lúc, hấp thu tiêu hao.

Bùi Dữ chuyện với họ xong, thấy Ôn Xu đang lim dim ghế sofa như sắp ngủ.

Nhìn là mệt lắm .

Bùi Dữ bước tới, định cúi xuống bế cô phòng nghỉ.

Ai ngờ chạm eo cô, Ôn Xu mở mắt.

Giọng cô chậm rãi, mềm mềm:

“Anh gì thế?”

Cảm giác hấp thụ tinh hạch thật sự dễ chịu, suýt nữa ngủ quên luôn .

Bùi Dữ lấy khăn ướt lau mặt cho cô, cô tỉnh táo :

“Tưởng bé ngủ chứ, nếu mệt thật thì về phòng uống sữa, tắm ngủ, chịu ?”

Ôn Xu Tiêu Dã với Cố Cẩn Hành đang miệt mài luyện tập, chậm rãi đáp:

“Thôi, cần .”

Sau khi lau mặt xong, cô tỉnh táo hơn hẳn.

Mọi đang luyện dị năng, bản cô vốn tụt phía , giờ mà lười nữa thì .

Ôn Xu tự nhủ cố gắng lên, đầy khí thế dậy:

“Em luyện thêm chút nữa!”

Bùi Dữ kéo cô xuống sofa, bật :

“Được , nhưng em đừng nóng vội. Trước hết cứ hấp thụ hết rương tinh hạch .”

Tiểu Miêu chăm chỉ thế đúng là đáng yêu, nhưng che chở cô. Thương yêu một chút thì .

Dị năng của Bùi Dữ mạnh, mấy chuyện luyện tập Ôn Xu đều theo , liền tiếp tục xuống hấp thụ tinh hạch.

lúc đó, từ lầu vang lên tiếng "Ầm" như nổ mạnh, kèm theo tiếng kính vỡ loảng xoảng và một tiếng gào của tang thi.

Nhìn từ cửa sổ tầng hai xuống, thể thấy lũ tang thi khách sạn đang ào ạt xông tầng một.

Ôn Xu lập tức bỏ tinh hạch, chạy cửa sổ quan sát.

Tiêu Dã :

“C.h.ế.t thật, mới khen tấm kính ngon lành xong!”

Tang thi lên tầng hai, kính vỡ cũng ảnh hưởng gì nhiều đến họ.

Thấy Ôn Xu một phát nhảy cửa sổ ngó xuống, Bùi Dữ bất đắc dĩ đỡ trán, đành theo cùng.

Sau hơn một tiếng chiến đấu, ai nấy đều bắt đầu mệt, Bùi Dữ liền dọn dẹp đám tang thi lầu sạch sẽ dẫn nhặt tinh hạch.

Số lượng tang thi quá nhiều, t.h.i t.h.ể của chúng chồng chất lên , lấy tinh hạch dọn xác từng cái một, cực kỳ mất sức.

Ôn Xu thấy thú vị:

“Em cũng nhặt!”

Mọi đều đang nhặt, cô tham gia cũng là chuyện bình thường.

Bùi Dữ lấy từ gian hai loại găng tay, một loại mỏng, một loại dài bằng nhựa, đưa cho Ôn Xu đeo .

Anh dặn:

“Cẩn thận đừng bản thương, tránh va quệt.”

Ôn Xu gật đầu cái rụp:

“Vâng!”

Sau khi đeo găng, cô liền theo Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành, nhặt tinh hạch thì bỏ túi của họ.

Trong lúc nhặt tinh hạch, cả nhóm tiện thể khắp các con đường chính trong thị trấn. Đôi khi vài con tang thi bất ngờ xuất hiện từ ngõ nhỏ hoặc trong các cửa hàng, nhưng đều Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành xử lý nhanh gọn.

Ôn Xu cũng hỗ trợ, nhưng khi còn đang niệm cầu nước xong thì tang thi đ.á.n.h c.h.ế.t, nên chẳng cần đến cô tay.

Cả ba đàn ông đều đeo đèn pin, để dễ quan sát xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-184-dam-phan-voi-lu-chuot.html.]

So với đ.á.n.h tang thi, việc nhặt tinh hạch tốn sức hơn hẳn, cứ cúi xuống ngẩng lên liên tục. Nhặt hơn nửa tiếng mà vẫn xong.

Thời tiết thì nóng bức, ai cũng đẫm mồ hôi.

Bùi Dữ gọi Ôn Xu , bảo cô tháo găng tay, lau mồ hôi cho cô.

Anh dịu dàng :

“Xu Xu lắm , nghỉ ngơi , còn để bọn lo.”

Eo của Ôn Xu lúc mỏi nhừ, cô cũng cố nữa, ngoan ngoãn theo Bùi Dữ, giúp lau mồ hôi.

Tiểu Miêu thường ngày chẳng việc, giờ cúi lưng nhặt tinh hạch nửa tiếng liền, khiến Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành cô liên tục.

Nếu Bùi Dữ lên tiếng thì Cố Cẩn Hành chắc cũng nhắc cô một câu.

Bọn họ còn cảm thấy đau lưng mỏi gối, huống hồ gì Ôn Xu.

Dù mệt, nhưng hôm nay Ôn Xu vui. Cô bên cạnh Bùi Dữ đầy hứng khởi, là thấy cả tràn đầy sức sống, khiến ai cũng thấy thoải mái.

Không việc gì , Ôn Xu bắt đầu quan sát thị trấn nhỏ .

Ban đêm ở đây nhiều động vật nhỏ, như đom đóm, hoặc chuột lớn đen sì.

Trong lúc nhặt tinh hạch, cô để ý một vài góc tối đường thường phát tiếng động. Có khi thấy một cái đuôi đen dài, khi là nguyên con chuột to đùng, đôi mắt đen lấp lánh như trí tuệ, cứ lặng lẽ cô, chạy trốn.

Thật khá rùng , nhưng Bùi Dữ ở đây nên cô cũng sợ lắm.

Con chuột đen to gần bằng hình dạng mèo của cô, chỉ nhỏ hơn chút xíu.

Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, họ rốt cuộc cũng gom hết tinh hạch thể tìm , chất đầy chín bao tải.

Thị trấn nhiều tang thi thường hơn tang thi tiến hóa, nên thu hoạch tuy quá nhiều nhưng cũng ít.

Trên đường khách sạn, chuột xung quanh bỗng xuất hiện nhiều hơn.

Tiểu Bình Quả cào móng vuốt trong túi mèo, tiếng động khá chói tai.

Cố Cẩn Hành vỗ nhẹ túi:

“Sao thế?”

Tiêu Dã :

“Có khi Tiểu Bình Quả bắt chuột đó! Thị trấn nhiều chuột tiến hóa lắm, đầu thấy còn tưởng nhầm.”

Mấy con chuột đó chẳng hề sợ , ánh mắt cứ chằm chằm như đang bàn kế gì đó.

Cố Cẩn Hành gật gù:

“Chắc .”

Mèo con mà đ.á.n.h là giỏi lắm, bắt chuột chắc chỉ để chơi thôi, để ăn.

Cố Cẩn Hành :

“Tiểu Bình Quả là quán quân đ.á.n.h lộn đấy.”

Ôn Xu tiến gần, sờ nhẹ túi mèo:

“Ôi trời, Tiểu Bình Quả giỏi quá!”

tới, Tiểu Bình Quả liền ngừng cào, phát tiếng kêu meo meo nũng nịu.

Cố Cẩn Hành nhướng mày.

Họ về đến gần khách sạn nhanh, nhưng khi tới tầng trệt, bất ngờ một đám chuột tiến hóa tràn xung quanh, kêu chí chóe ồn.

Cả bọn bao vây, lượng chuột ít, nhưng vẫn giữ một cách nhất định với họ.

Bùi Dữ cũng sững một chút.

Cố Cẩn Hành cau mày:

“Chúng nó ... chuyện?”

Thông minh đến mức thấy rợn

Tiêu Dã nổi cả da gà:

“Thật đùa trời? Không sợ thì thôi , giờ còn định đàm phán với tụi ?”

Ôn Xu vốn là mèo, nên chẳng sợ gì mấy con chuột. Cô lặng lẽ lấy điện thoại , chụp một tấm ảnh tập thể cho đám chuột tiến hóa .

 

Loading...