Trong mắt Ôn Xu, Bùi Dữ luôn là đáng tin cậy, mạnh mẽ và trưởng thành, kiểu cho cô cảm giác an như một bờ vai vững chắc.
đây là đầu tiên Ôn Xu cảm thấy rõ ràng rằng… Bùi Dữ đang giận dỗi. Không kiểu giận lạnh lùng thường thấy, mà là kiểu cảm xúc nhõng nhẽo nhẹ, như một đứa trẻ vui.
Cô nâng mặt lên, kỹ biểu cảm, hỏi nhỏ:
“Anh giận em ? Vậy đừng thức đêm nữa, thức đêm nhiều trai lắm! Miêu Miêu thích trai !”
“…”
Khoé môi Bùi Dữ vốn đang cong lên rũ xuống, trông như xị mặt hẳn.
“Ừm, Cẩn Hành và mấy bắt đầu luyện kỹ năng từ lâu , tụi cũng nên thôi.”
Ôn Xu thấy biểu cảm buồn , nhịn khúc khích, đôi mắt cong như trăng non:
“Sao vẫn còn buồn bã ? Em là đang quan tâm mà.”
Biểu cảm của cô, đây từng thấy.
Bùi Dữ cụp mắt xuống, cô xong, vẻ mặt cũng dịu nhiều:
“Anh . Anh hứa với em, sẽ cố gắng thức khuya nữa.”
Ôn Xu , ôm mặt hôn “chụt” một cái:
“Em thích nhất!”
Bùi Dữ nhịn bật , ánh mắt rạng rỡ hẳn lên:
“Được , hôm nay tang thi nhiều lắm, bảo bối thể từ từ chơi. Mệt thì tinh hạch bổ sung.”
Vừa tiêu hao nạp , kỹ năng năng lượng sợ hết, chỉ cần cơ thể đủ khỏe là .
Ôn Xu tới bên cửa sổ, kiễng chân xuống .
Vì hai chuyện với một lúc nên chậm trễ, bên Tiêu Dã mở cửa sổ . Lũ tang thi phía cũng thu hút hết sang bên đó, đang ngửa mặt lên, tay giơ cao nhảy nhót trông phát ghê.
Ôn Xu tạo vài quả cầu nước, bao lấy mấy con tang thi gần đó.
Cầu nước chúng mất phương hướng, còn thu hút thêm đám tang thi khác đến.
Rất nhanh, lũ tang thi đang tụ tập bên phía Tiêu Dã liền phân một nhóm kéo sang phía Ôn Xu.
Dưới ánh trăng, gương mặt đám tang thi thực sự trông rùng rợn như trong phim kinh dị, kiểu như đang ngủ bất ngờ mở mắt thấy khuôn mặt ma sát ngay sát mặt – đáng sợ.
Ôn Xu dám lâu, cầm cầu nước thẳng tay ném xuống:
“Dọa , cho vỡ đầu luôn nè!”
Bùi Dữ bên cạnh bật :
“Bảo bối, nếu em tạo cầu nước đầy năng lượng, chỉ cần bao c.h.ặ.t đ.ầ.u tang thi thôi, là thể cho nó nổ tung đấy.”
Ôn Xu chớp mắt:
“Ý là... đừng bỏ hết trứng một rổ đúng ?”
Bùi Dữ bật thành tiếng, xoa đầu cô, dịu dàng :
“Cũng thể hiểu .”
Ôn Xu mắt sáng lên:
“Em hiểu !”
Cô cẩn thận tạo một quả cầu nước to cỡ quả bóng rổ, màu sắc khác hẳn bình thường – là xanh đậm như vùng nước sâu giữa đại dương.
Lần đầu tiên thấy cầu nước thể đổi màu như , cô hào hứng hẳn. Tựa cửa sổ chọn con tang thi trông ghê nhất, ném quả cầu xuống, bao trọn đầu nó.
Ban đầu con tang thi yên bất động, vài giây , cầu nước phát nổ, nước b.ắ.n tung tóe.
Ôn Xu chăm chú quan sát, kịp hồn thì cái đầu tan nát méo mó của tang thi cho khiếp vía.
Cô hét lên một tiếng, lao lưng Bùi Dữ, tim đập thình thịch:
“Dọa c.h.ế.t em !”
Không ngờ cầu nước nổ thật…
Nếu trúng chắc đau lắm.
Không ai nghĩ cầu nước của Ôn Xu mạnh đến .
Bùi Dữ cũng bất ngờ. Anh ôm lấy cô, vỗ nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-183-noi-ngot-do-danh.html.]
“Xu Xu giỏi lắm. Đừng sợ, em g.i.ế.c nó . Rất tuyệt.”
Vì cú nổ quá ấn tượng, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đều chú ý tới, ai cũng bất ngờ.
Tiêu Dã còn giơ ngón cái về phía Ôn Xu:
“Tuyệt lắm, Xu Xu!”
Bên họ cũng đang luyện kỹ năng, thành công đóng băng bộ lũ tang thi, khiến chúng thể di chuyển.
Mọi đều tiến bộ rõ rệt, nhưng so với Ôn Xu và Cố Cẩn Hành thì vẫn chút cách biệt.
Quả cầu nước gần như dùng hết sạch năng lượng dị năng của Ôn Xu, chỉ còn sót chút ít, may mà cô vẫn thấy .
Bùi Dữ lấy một chiếc sofa , để Ôn Xu nghỉ ngơi và hấp thu tinh hạch bù năng lượng.
Ôn Xu dụi mắt, ngáp dài:
“Buồn ngủ quá mất…”
Buồn ngủ thật sự.
Bùi Dữ nhắc:
“Chưa uống sữa nha, Xu Xu ngủ ?”
Vừa nhắc đến sữa, cô cố gắng tỉnh táo, ngoan ngoãn cầm hai viên tinh hạch lên hấp thu.
Trà sữa đang ướp lạnh, lát nữa uống sẽ ngon cực kỳ!
là bé mèo nhỏ tham ăn, buồn ngủ mấy cũng cố tỉnh để uống sữa.
Bùi Dữ đưa cho cô viên kẹo sữa:
“Bên ngoài nhiều tang thi quá, dọn bớt một chút. Xu Xu nghỉ ngơi .”
Ôn Xu gật đầu ngoan ngoãn:
“Anh , em chạy lung tung .”
Bùi Dữ :
“Ừ.”
Anh trở cửa sổ, đưa tay lên. Tia chớp màu tím b.ắ.n xuống đoàng đoàng.
Đường phố vốn tối đen phút chốc sáng rực lên. Mặt lũ tang thi ánh chớp chiếu càng thêm rùng rợn như phim kinh dị.
Tia chớp đ.á.n.h xuống, gần như lập tức thiêu rụi năm hàng tang thi thành tro, khói bốc lên mù mịt.
Tinh hạch rơi lấp lánh ánh trăng, như những viên ngọc nhỏ phát sáng.
Bùi Dữ dọn sạch năm vòng tang thi, mấy con còn sợ hãi dừng một lúc, mới gầm gừ tiến tới.
Nhân lúc , ném cho Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành hai rương tinh hạch:
“Nghỉ ngơi một chút, đừng dùng hết năng lượng.”
Dù thị trấn nhỏ chỉ thấy tang thi, nhưng trong bóng tối gì thì ai .
Cẩn thận vẫn hơn.
Cố Cẩn Hành mệt, ôm tinh hạch xuống ghế:
“Tối nay thu hoạch nhiều thật, chắc sắp lên cấp .”
Tiêu Dã uống cạn cả bình nước khoáng, buồn bực :
“Sao thấy vẫn thiếu một chút ?”
Bùi Dữ giải thích:
“Hai các cấp bậc khác . Cẩn Hành thấp hơn một bậc, nên lên cấp sớm là bình thường.”
Lúc bình thường dùng dị năng thì sát thương ngang , nhưng trong lúc huấn luyện , Bùi Dữ để ý thấy, Tiêu Dã mạnh hơn một chút.
Mạnh hơn thì lên cấp cũng khó hơn.
Tiêu Dã phấn khích:
“Hóa là ! Vậy là giỏi hơn Cố nhé!”
Cố Cẩn Hành điềm tĩnh:
“ . thì chắc .”