Ôn Xu chớp mắt, gì.
Trà sữa mới nấu xong, trời thì nóng như đổ lửa, kiểu gì cũng thể uống ngay.
Tiêu Dã mở cửa sổ , “Ngày mai bọn mới xuất phát đúng ?”
Chuyến với thì thật cũng nhẹ nhàng thôi, dù liên tục ngày đêm nửa tháng, cũng chịu .
Bùi Dữ đáp, “Ngày mới , mấy ngày tranh thủ nghỉ ngơi chút.”
Cố Cẩn Hành gật đầu, “ thấy trấn nhỏ lũ zombie cũng nhiều phết, lát nữa dọn dẹp một đợt ?”
Khách sạn cách âm cực kỳ tệ, mấy hôm nay ai cũng mệt mỏi. Mọi đặt lưng xuống là ngủ ngay, nhưng thỉnh thoảng vẫn tiếng rống của zombie tỉnh giấc, ngủ sâu, ngon giấc.
Bùi Dữ suy nghĩ một chút , “Vậy luôn bây giờ , về sữa uống.”
Tiêu Dã lập tức đóng sầm cửa sổ, “Đi luôn! khóa cửa kỹ đấy!”
Cả nhóm cẩn thận khóa kỹ cửa xuống tầng một. Khách sạn điện, hành lang và cầu thang tối đen như mực, giơ tay lên còn thấy nổi năm ngón.
Trong môi trường kiểu , ai cũng vô thức căng thẳng cao độ.
Tiêu Dã cầm đèn pin mở đường, Cố Cẩn Hành cõng Tiểu Bình Quả ở giữa, Bùi Dữ thì ôm Ôn Xu từ phía chậm rãi theo.
Thực zombie lúc nào cũng rống lên. Khi chúng ngửi thấy mùi mà tìm chính xác vị trí, chúng mới hét lên một tiếng, yên lặng một lúc. Chúng thường quanh quẩn ở nơi mùi đậm nhất.
Khi xuống đến tầng một, cả nhóm thấy ngoài cửa kính dán đầy những khuôn mặt biến dạng xanh trắng ngả đen. Chúng chen chúc đến méo mó, lưng về phía ánh trăng, trông âm u kỳ dị. Cặp mắt trống rỗng lạnh lẽo giống hệt mắt cá c.h.ế.t, đồng loạt dán chặt họ, khiến nổi hết da gà.
Tiêu Dã lia đèn pin qua cửa một cái, tim lập tức thót lên.
Dù từng thấy đủ loại tình huống, khoảnh khắc vẫn khiến giật .
Tiêu Dã vỗ ngực, lầm bầm: “Mấy cái mặt dọa thật! Mà cửa kính khách sạn chất lượng phết, ép mà vỡ!”
Bên ngoài chen chúc zombie, quá chứ, gần như bộ zombie trong thị trấn đều tụ tập về tầng khách sạn vì ngửi thấy mùi . Nhìn ngoài chẳng thấy trống nào.
Số lượng bằng một trận tấn công quy mô của zombie.
Bùi Dữ cũng ngờ thị trấn nhỏ giấu nhiều zombie như . Sau khi suy nghĩ, quyết định tầng hai tìm một căn phòng, cho luyện kỹ năng dị năng.
Với Bùi Dữ thì đám zombie là gì, nhưng với Cố Cẩn Hành và những khác, đây giống như một trận chiến sống còn – là cơ hội thực hành hiếm .
Nghe luyện dị năng, phấn khích nhất là Tiêu Dã. Cậu lao ngay về phía , chạy như bay trong hành lang tối om.
Tiêu Dã hô to: “ tìm phòng !”
Cố Cẩn Hành đẩy đẩy kính, lẩm bẩm: “Tên mắt thật đấy hả? Tối như mà dám chạy, sợ vấp đập đầu cửa ?”
Dù đèn pin thì lúc chạy vẫn ánh sáng chập chờn, dễ chóng mặt, sơ ý là ngã ngay.
Đến lúc đó vỡ răng thì chả cái thể thống gì.
Bùi Dữ bật , “Tiêu Dã cho dù dị năng, vẫn mạnh hơn khối dị năng đấy.”
Leo cầu thang kiểu với đúng là chuyện nhỏ.
Họ lên đến tầng hai, Tiêu Dã gọi từ phía xa:
“Anh Bùi! Qua bên ! Phòng hai cửa sổ, còn rộng nữa!”
Biết lúc đầu chọn phòng bên cho , giờ chọn xong , dọn dẹp sạch sẽ cả thì cũng cần đổi nữa.
Bùi Dữ : “ với Xu Xu một cửa sổ, mấy một cửa sổ. À, còn mấy quyển sổ tay nhỏ ghi cho từng – gồm cấp độ và trạng thái dị năng, kèm theo một vài kỹ thuật và chiêu luyện tập, thể tham khảo.”
Anh lấy từ gian mấy cuốn sổ nhỏ phát cho cả nhóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-182-bam-dai-nhu-dia.html.]
Cố Cẩn Hành bất ngờ. Vừa mới cầm sổ lên kịp gì thì Tiêu Dã la ầm lên.
“Trời ơi! Anh Bùi! Anh thật đấy!”
“Có câu gì nhỉ… sẽ bám như đỉa luôn!”
Bùi Dữ: “…”
Cố Cẩn Hành: “…”
Bầu khí đang bình thường bỗng nhiên trở nên… kỳ lạ.
Có những lúc Cố Cẩn Hành thật sự hiểu nổi mạch suy nghĩ của tên .
Từ “đồ ngốc” đúng là sinh để dành cho Tiêu Dã.
Ôn Xu khó hiểu, hỏi nhỏ: “Bám dai như đỉa… là chuyện ?”
Bùi Dữ bóp nhẹ má cô, hai vệt đỏ hồng lập tức hiện lên, “Đừng linh tinh. Nói quá.”
Cố Cẩn Hành giải thích giúp: “Ý Tiêu Dã là theo học hỏi Bùi, thấy Bùi bụng và trách nhiệm.”
Ôn Xu “À” một tiếng, sang Tiêu Dã.
Tiêu Dã mở cửa sổ, giở sổ luyện dị năng luôn . Phấn khích đến mức chẳng thấy mấy đang bàn tán gì.
Cố Cẩn Hành sang Bùi Dữ: “Anh Bùi, thức cả đêm mấy cái hả?”
Vừa xong, Ôn Xu lập tức đầu Bùi Dữ chằm chằm, chờ câu trả lời.
Bùi Dữ ho nhẹ, “Không , tranh thủ thời gian thôi.”
Ngày thường Bùi Dữ lúc nào cũng ở cạnh Ôn Xu, thời gian ở một gần như , thế thì lúc nào…
Cố Cẩn Hành liếc Ôn Xu thấy ánh mắt đầy nghi ngờ thì lập tức hiểu , trêu một câu: “Cảm ơn nha, vất vả cho ghi giùm, chuyện vốn là phần của bọn .”
Bùi Dữ đáp: “Không , đừng để ý.”
Mọi quen , giúp đỡ với chia sẻ tài nguyên cũng ít, nhiều hóa khách sáo.
Cố Cẩn Hành : “Vậy luyện đây, Xu Xu, cố lên nhé!”
Nghe gọi tên , Ôn Xu lập tức đáp: “Ừm!”
Bùi Dữ , “Sao giống học sinh gọi trả bài thế?”
Ôn Xu lầm bầm: “Cũng gần giống mà… Có lén thức đêm lưng em đó?”
Lần cô khôn hơn, để Bùi Dữ đ.á.n.h trống lảng nữa.
Bùi Dữ điềm tĩnh đáp: “Không . Cố Cẩn Hành chỉ đoán thôi. Anh lúc em đang tắm.”
Ôn Xu nghi ngờ , còn giơ tay véo mặt, “Thật ? Em cảm giác đang giấu em đấy.”
Bùi Dữ nhẹ nhàng , “Thật mà, gạt… mèo.”
Bây giờ Ôn Xu là mèo con nữa .
Ôn Xu vẫn chắc lời thật . Nghĩ một lúc , “Thức đêm , sẽ già, sẽ , tóc cũng bóng, lông xù xì xí, sức khỏe yếu , chỉ ôm mèo xù thôi đó.”
Chuyện tuổi tác giờ Bùi Dữ từng nghĩ đến, cũng mấy bận tâm.
lúc Ôn Xu khiến suy nghĩ một chút.
Vì … nhỏ hơn Ôn Xu vài tuổi.
Khóe môi Bùi Dữ cụp xuống, cúi đầu nhỏ: “Anh thức đêm.”