Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 180: Mặt Dày Quá Rồi Đó!

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:44:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật Bùi Dữ tỉnh từ lâu , chỉ là giấc ngủ quá dễ chịu, lười nhúc nhích, cũng mở mắt.

Ôn Xu chơi game một lúc thì thấy chán, liền mở diễn đàn Người Sống Sót lên mấy bài tám chuyện.

Diễn đàn là do chính phủ lập tận thế, chỉ cần xác minh thông tin là thể kết nối . Mà một khi kết nối thì tức là đồng ý cho thu thập dữ liệu cá nhân. Chính phủ sẽ dựa đó để định vị, nhưng tính năng định vị hiện tại vẫn thiện nên dùng .

Diễn đàn chia thành nhiều mục, trong đó mục "Chia sẻ cuộc sống" là sôi nổi nhất. Từ tám chuyện, drama, đến bóc phốt hàng xóm, ngày nào cũng chuyện mới để bàn tán.

Vừa mục đó, bài đầu tiên đập mắt Ôn Xu là một bài đăng phàn nàn hàng xóm nửa đêm còn việc nhà ồn ào. Trong phần bình luận, chính hàng xóm nhắc tên phản pháo, hai cãi kéo dài hơn cả nghìn comment.

Ôn Xu say mê, kéo dài mấy trang lịch sử để xem từ đầu.

Đang đến cao trào thì bỗng một bàn tay thò đẩy điện thoại cô xuống giường.

Ôn Xu la lên: “A! Bùi Dữ!”

Bùi Dữ để cô lấy điện thoại, còn kéo cô lòng ôm chặt: “Người cãi mà em cũng thấy thú vị hả?”

Ôn Xu đ.ấ.m một cái: “Em thích xem đấy! Trả điện thoại cho em!”

Trước giờ cô phiền phức như .

Bùi Dữ vẫn nhắm mắt, ôm cô cùng chăn lòng: “Nằm lướt điện thoại nhiều hại mắt đấy.”

Ôn Xu c.ắ.n tay một cái như thể giận dữ: “Bình thường em như . Anh mau đưa em, em còn xem xong!”

Bùi Dữ bất đắc dĩ mở mắt: “Em đúng là bé mèo tò mò thật.”

Ôn Xu chớp mắt vô tội: “Mèo mà, em tò mò là chuyện thường mà.”

Bùi Dữ nhéo mũi cô: “Tiểu Bình Quả thì như thế .”

Ôn Xu nhăn mặt: “Tại vì quan tâm Tiểu Bình Quả như em!”

Với cô, Tiểu Bình Quả là con mèo ngoan và đáng yêu nhất.

Bùi Dữ xoa bụng cô: “Đói ?”

Ôn Xu đẩy mặt : “Trả điện thoại cho em nhanh, thì em giận đấy!”

Bùi Dữ nhướng mày, đưa điện thoại xa hơn: “Giận thì ?”

Ôn Xu nghĩ một chút, c.ắ.n một cái cằm , lẩm bẩm: “Cắn !”

Bùi Dữ ôm cô sát hơn, chỉ chỉ môi , : “Vậy c.ắ.n ở đây .”

Ôn Xu sững vài giây, đỏ bừng mặt, lẩm bẩm: “Anh mặt dày quá đó…”

Bùi Dữ bật khẽ, hôn nhẹ lên má cô: “Còn nhiều thứ mặt dày hơn nữa, chỉ là sợ bảo bối sợ thôi.”

Ôn Xu hiểu, tò mò hỏi: “Cái gì cơ?”

Bé mèo ngốc ngốc tò mò , chuyện điện thoại lập tức ném khỏi đầu.

Bùi Dữ thấy cô mắc câu, cố nhịn , thì thầm tai cô một câu.

Mặt Ôn Xu đỏ bừng ngay lập tức.

hổ giận: “Anh đừng dạy hư mèo!”

Quá đáng thật!

Bùi Dữ : “Mèo thì sớm muộn gì cũng trải qua mấy chuyện thôi.”

Ôn Xu luống cuống bịt miệng : “Đừng nữa!”

Bùi Dữ xoa đầu cô, kéo cô dậy: “Rồi , dậy thôi, chuẩn đồ ăn cho em.”

Còn trận “chửi ” mà Ôn Xu đang theo dõi khi nãy cô quên sạch.

Cũng , họ cãi khá tục, mà cô tò mò, còn tra từ để hiểu nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-180-mat-day-qua-roi-do.html.]

Dậy , Ôn Xu nhà vệ sinh rửa mặt đồ, còn Bùi Dữ thì dọn sạch đồ đạc trong phòng gian lưu trữ, lấy một thùng đá mới tinh.

Vừa mới lấy đá , Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã tới gõ cửa.

Bùi Dữ mở: “Đợi chút nhé, Xu Xu đang đồ.”

Cố Cẩn Hành : “Không vội , bọn dọn xong phòng bên cạnh, lát nữa qua đó nấu ăn nhé? Như giữ phòng sạch sẽ.”

Khách sạn còn nhiều phòng trống, cần tiết kiệm.

Bùi Dữ gật đầu: “Được, để với Xu Xu sang .”

Cố Cẩn Hành : “Thôi khỏi, với Tiêu Dã nấu . Cậu đưa nồi niêu gia vị cho .”

Bùi Dữ lo khi để Ôn Xu ở một , nhưng vẫn đưa thùng đựng dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu cho hai .

Phòng cách âm kém nên Ôn Xu thấy họ chuyện, tưởng đang với , liền ló đầu : “Bùi Dữ? Anh gì thế?”

Bùi Dữ đóng cửa : “Không . Em đồ xong ?”

Ôn Xu cài xong cúc áo cuối cùng, mở cửa : “Xong ạ.”

Bùi Dữ giơ tay đón cô: “Đi nào, bên họ chuẩn xong , qua ăn cơm thôi.”

Nghe đến ăn là Ôn Xu hớn hở hẳn lên, theo Bùi Dữ sang phòng bên cạnh.

Vừa bước , Tiểu Bình Quả kêu lên “meo” một tiếng, chạy đến bên chân cô.

Vài hôm nay xe suốt, Ôn Xu thời gian chơi với Tiểu Bình Quả. Thấy nó hào hứng , cô vui lắm, bế nó lên ôm lòng.

Tiểu Bình Quả nặng thật, ôm y như ôm em bé.

Ôn Xu hôn một cái lên đầu mèo: “Tiểu Bình Quả ơi, dạo em mập lên đấy?”

Sao cảm giác nặng hơn ?

Cố Cẩn Hành thế thì : “Sáng nay bế nó cũng thấy nặng hơn thật. Chắc dạo ăn uống nên mũm mĩm.”

“Meooo~”

Tiểu Bình Quả hình như cảm thấy họ đang về , kêu lên một tiếng mà chẳng rõ ý gì.

Ôn Xu là duy nhất hiểu nó, bật : “Thôi thôi, nữa, là Tiểu Bình Quả giận đấy.”

Nó nghiêng đầu cô bằng đôi mắt xanh xinh , kiểu như đang nũng.

Ai mà chịu nổi?

Ôn Xu tất nhiên từ chối , hôn thêm mấy cái nữa: “Tiểu Bình Quả là mèo con đáng yêu nhất luôn!”

Hai bé mèo thì chơi đùa, còn Bùi Dữ với mấy đang chuẩn bữa tối.

Tối nay họ ăn phở thịt thái – món đơn giản, chỉ cần thịt, rau, mì, hành, cùng ít gia vị là . do Bùi Dữ và Tiêu Dã rành nấu món , nên cuối cùng là Cố Cẩn Hành đảm nhận.

Mùi phở lan , Ôn Xu ngửi thấy mà chạy tới.

Ban đầu đói, nhưng ngửi mùi xong bụng bắt đầu réo.

Cô l.i.ế.m môi, còn quên hỏi Cố Cẩn Hành xem Tiểu Bình Quả ăn .

Anh trả lời: “Rồi, mới dậy là đói, canh bát đợi luôn.”

Ôn Xu tưởng tượng cảnh đó mà thấy Tiểu Bình Quả càng dễ thương.

Bùi Dữ gọi cô: “Lại đây, lau tay ăn thôi.”

chia bát lớn, ai cũng ăn khỏe nên dùng bát to. Ôn Xu tuy ăn khỏe nhưng vẫn bằng họ, nên dùng bát nhỏ hơn.

Cô nhẹ nhàng đặt Tiểu Bình Quả xuống cạnh Cố Cẩn Hành về bên Bùi Dữ , để giúp cô lau tay bằng khăn ướt.

 

Loading...