Hiếm khi chút thời gian rảnh rỗi thế , thể thư giãn và điều chỉnh tâm trạng.
Bùi Dữ bế Ôn Xu lên bằng một tay, xuống mép giường.
“Em xem thể loại gì?”
Ôn Xu cúi đầu lướt màn hình điện thoại của , tìm gì đặc biệt thu hút.
“Em , chọn cái gì thích !”
Nếu lúc Cố Cẩn Hành mặt ở đây, chắc chắn sẽ Ôn Xu với ánh mắt bất lực thở dài.
Vì Bùi Dữ xưa nay xem phim truyền hình điện ảnh gì cả, chỉ thích sách hoặc xem tin tức kinh tế, tài chính. Thỉnh thoảng cũng xem một tin tức khác.
mà… đó là Bùi Dữ của .
Giờ thì chẳng còn lựa chọn kiểu tin tức để xem nữa. Nghĩ đến tính tò mò của bé mèo nhỏ nhà , lướt qua vài bộ phim tài liệu, cuối cùng chọn một phim thám hiểm.
Bộ phim tài liệu nhiều nhóm hợp tác thực hiện, gồm 5 điểm thám hiểm, là nơi hẻo lánh và gắn với truyền thuyết mơ hồ.
Mở đầu phim là một đoạn cắt cảnh hỗn hợp, giới thiệu sơ lược hình ảnh của 5 địa điểm và 5 đội ngũ – kéo dài 30 giây – chuyển thẳng sang phần nhật ký thám hiểm đầu tiên.
Nhìn điện thoại nhỏ, Bùi Dữ đổi sang iPad, đó ôm Ôn Xu lên giường, tựa đầu giường xem.
Còn bé mèo con tò mò thì âm thanh và cảnh phim cuốn hút, dựa n.g.ự.c , chăm chú dán mắt iPad.
Nhóm đầu tiên sẽ khám phá khu rừng gọi là “Khu rừng đáng sợ” – một ngọn núi rậm rạp với những tán cây che kín cả bầu trời, nắng còn chẳng chiếu xuống nổi. Ban ngày rừng cũng dùng đèn pin để tìm đường .
Khung cảnh trông tối đáng sợ.
Lúc Ôn Xu đang mải mê xem, Bùi Dữ tranh thủ sấy tóc giúp cô. Chỉ còn phần đuôi tóc ẩm.
Hai cây quạt hai bên đều đều. Cộng thêm máy lạnh trong phòng nên dù ôm sát rạt, họ vẫn thấy mát mẻ dễ chịu.
Mỗi ôm Ôn Xu, Bùi Dữ đều thích xoa bụng mềm mềm của cô, hoặc lượn lên một chút – chỗ nào cũng mềm như kẹo bông.
Anh cúi xuống ngửi cô.
“Người em thơm thật đấy.”
Ôn Xu vẫn chăm chú xem, chỉ lơ đãng đáp,
“Vẫn mùi quen thôi mà, mùi hoa đào đó.”
Bùi Dữ hôn nhẹ lên má cô,
“ dùng em thì thơm hơn nhiều.”
Lúc trong mắt Ôn Xu, Bùi Dữ chẳng khác gì một chú ch.ó con ngoáy đuôi.
Anh cứ ôm cô hôn má, ngửi tóc, lâu lâu còn c.ắ.n nhẹ một cái lên má hoặc xương quai xanh – đau, nhưng khiến thấy phiền.
Ôn Xu c.ắ.n một phát xương quai xanh, bực đẩy đầu .
“Anh chó, cứ thích c.ắ.n em thế? Em đang xem phim!”
Phim chỉ mấy hiếu kỳ như cô mới thấy thú vị, chứ Bùi Dữ thì chẳng buồn xem.
“Chán c.h.ế.t, em yêu .”
Nhớ mấy hôm nay ngủ ngon, Ôn Xu vỗ nhẹ lên chân ,
“Thế ngủ . Ngủ sẽ chán nữa.”
Thấy cô đang xem chăm chú như thế, Bùi Dữ nhịn trêu,
“Thế Xu Xu ngủ cùng ? Phải ôm em thì mới ngủ .”
Ôn Xu ngập ngừng, quyết định tắt iPad, để sang một bên.
“Được , em ngủ cùng , ngủ nhanh lên nào.”
Giờ cũng xế chiều, mấy khác chắc cũng đang ngủ.
Cô cũng lo cho Bùi Dữ, sợ ngủ đủ ảnh hưởng sức khỏe. Nhất là đó còn từng sốt đến mức hôn mê – cảnh tượng đó cô vẫn nhớ rõ như in.
Bùi Dữ cũng ngờ hôm nay mèo con ngoan đến . Anh đè cô xuống giường, hôn mấy cái.
“Em đang thương đấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-179-anh-la-nguoi-em-thuong-nhat.html.]
Cô cảm thấy mặt nước miếng của , bèn lau qua ,
“ , các lái xe vất vả lắm.”
Bùi Dữ cụp mắt, cúi xuống c.ắ.n nhẹ môi cô.
“Vậy là em thương thương cả nhóm?”
Nghe thì gì, nhưng qua cách của , câu hỏi trở nên đầy ám .
Ôn Xu trừng mắt một cái – chẳng dáng hung dữ chút nào, còn đáng yêu nữa.
“Em ai cũng vất vả, nhưng em thương nhất!”
Câu Bùi Dữ bất ngờ, xoa nhẹ mặt cô.
“Hôm nay Tiểu Miêu chuyện ngọt ghê.”
Ôn Xu chẳng giận,
“Toàn là thật lòng thôi. Rồi, đùa nữa, ngủ .”
Bùi Dữ cũng thật sự mệt, xuống ôm chặt cô như ôm một con thú bông cỡ lớn.
“Ngủ thôi, bé yêu.”
Ôn Xu xoay , ngẩng đầu lên hôn nhẹ cằm .
“Ngủ .”
Chẳng mấy chốc, cô chìm giấc ngủ. Mà Bùi Dữ còn ngủ cả cô, ôm cô ngủ say như trẻ con.
Trong lúc họ ngủ, thị trấn nhỏ cũng nhiều sinh vật đang hoạt động. Các ngõ ngách đều thể thấy bóng dáng chúng đang tìm thức ăn nắng chiều.
Cây xanh ở đây chủ yếu là cây cổ thụ, khi tiến hóa thì càng cao, càng to. Có nơi còn rậm rạp tới mức ánh nắng thể xuyên qua.
Khi màn đêm buông xuống, những nơi vốn ánh sáng càng trở nên u tối hơn.
Mặt trời nhường ca cho trăng, ánh trăng dịu dàng rọi xuống, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng động khe khẽ.
Ôn Xu nhanh chóng tỉnh .
Cô vốn ngủ nhiều, giờ chợp mắt thêm mấy tiếng thì thấy nặng đầu.
Bùi Dữ vẫn đang ngủ. Khuôn mặt thường ngày góc cạnh rõ ràng, giờ khi ngủ trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Không đ.á.n.h thức , cô chỉ im, ngủ say.
Rồi cô phát hiện lông mi dài thật sự.
Bé mèo con mà – thấy gì là sờ, nghịch. Không thì cũng búng một cái mới chịu .
Thấy ngứa ngáy tay chân, Ôn Xu lén đưa tay chạm nhẹ lông mi .
Dài thật đấy…
Cô sờ sờ lông mi , nhưng thấy rõ là ai dài hơn ai.
“Chủ nhân ngủ đến bao giờ mới dậy đây?”
Chán quá, cô bắt đầu nghịch lông mi . Chơi một hồi, lông mi rụng một sợi.
Cô trợn tròn mắt vì hoảng, vội nhét sợi lông mi đó xuống gối.
“Chỉ cần , thì sẽ ai !”
Trong lúc giấu lông mi, cô phát hiện mí mắt của Bùi Dữ khẽ giật.
Cô lập tức chú ý, khẽ gọi,
“Bùi Dữ?”
Anh theo phản xạ trả lời, kéo cô lòng ôm chặt, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, tiếp tục ngủ.
“Thôi … vẫn còn tỉnh.”
Ôn Xu thấy buồn quá, suy nghĩ một chút lấy điện thoại , yên lặng chơi game.